Chương trước
Chương sau
“Đi thôi, đừng gây trở ngại buổi phỏng vấn của chúng tôi, quả thực mất mặt đám phóng viên chúng tôi quá, chuyện không có căn cứ mà cũng dám nói ra.” Mọi người ào ào chỉ trích, nhất là phóng viên nữ, vị thần trong lòng các cô sao có thể bị bôi nhọ. Lequydon,n
“Xin mời.” Hắc Mộc lập tức dẫn theo mấy người bảo vệ xuất hiện sau lưng hắn ta, cưỡng ép kéo nam phóng viên ra khỏi tập đoàn Âu Dương vào nơi góc khuất, ép nam phóng viên đưa thư gửi cho hắn ta ra. Nam phóng viên bị ép buộc bất đắc dĩ, căm hận đưa thư giao cho Hắc Mộc, Hắc Mộc uy hiếp, nếu như nội dung bên trong lá thư bị truyền ra ngoài, thì hắn ta sẽ không còn mạng mà thấy mặt trời ngày mai.
Nam phóng viên bất đắc dĩ gật đầu lia lịa, trong lòng âm thầm thề, nhất định phải đào bới nội dung bên trong, hung hăng trả thù, nhưng ngoài mặt hắn ta làm ra vẻ như sợ sệt, Hắc Mộc thấy hắn ta ngoan ngoãn như vậy nên để hắn ta rời đi. 
Còn Hắc Mộc làm xong chuyện thì quay lại bên cạnh Âu Dương Lãnh, phỏng vấn gần kết thúc, lúc nam phóng viên đặt câu hỏi tinh thần Vu Thiện đã bắt đầu hoảng hốt. Cô cho rằng những chuyện kia sẽ không bị phát hiện, bây giờ một màn không chịu nổi kia của mình bị người ta phát hiện như vậy, sau này cô đối mặt với những người khác thế nào đây! Nếu như mẹ biết, ngộ nhỡ bà không chấp nhận được, thân thể của bà vốn không khỏe bị kích thích thì làm sao bây giờ?
Âu Dương Lãnh cũng phát hiện tinh thần Vu Thiện không ổn, lập tức giao hiện trường lại cho Hắc Mộc: “Các vị, vợ chưa cưới của tôi không thoải mái, cho phép chúng tôi rời đi trước, có vấn đề gì Hắc Mộc sẽ trình bày rõ ràng cụ thể cho mọi người.” Nói xong gật đầu với đám phóng viên, sau đó dắt Vu Thiện đi về phía lối đi chuyên dụng.
“Tổng giám đốc Âu Dương tốt quá.” Đối với việc anh rời đi, phóng viên không có một ai bất mãn, lời đồn tổng giám đốc Âu Dương đối với phụ nữ giống như quần áo, nhưng hôm nay Âu Dương Lãnh hành động ngoài dự đoán của các cô, rất tốt đối với Vu Thiện, khiến các nữ phóng viên hâm mộ Âu Dương Lãnh không cam lòng.
Hắc Mộc tự sắp xếp những câu hỏi còn lại, rất nhiều phóng viên phối hợp, vì bọn cô lấy được đầy đủ tư liệu giao cho tòa soạn, nhưng vẫn có một nữ phóng viên lòng dạ xấu xa, mơ mộng hão huyền có thể gặp mặt Âu Dương Lãnh một lần nữa, leo lên giường Âu Dương Lãnh.
Sau khi Hắc Mộc tiễn phóng viên đi lập tức trở về phòng làm việc của tổng giám đốc dưới tầng, anh ta biết tổng giám đốc chưa đi, chỉ là quay về phòng làm việc của anh. Ở buổi phóng vấn Hắc Mộc vẫn luôn quan sát hành động của Âu Dương Lãnh và Vu Thiện, khi anh ta cảm nhận được tổng giám đốc quan tâm Vu Thiện, anh ta cũng cảm giác thấy tổng giám đốc đối xử đặc biệt với Vu Thiện. Mặc dù hiện giờ chưa rõ ràng nhưng Hắc Mộc cứ có cảm giác, nếu như tổng giám đốc tiếp tục với Vu Thiện, nhất định sẽ thích Vu Thiện.
“Tổng giám đốc, tôi có thể vào không?” Hắc Mộc đi lên phòng làm việc của tổng giám đốc trên lầu 25, Âu Dương Lãnh và Vu Thiện ngồi bên trong nghe thấy câu hỏi của anh ta, đồng thời sửng sốt, phỏng vấn dưới lầu đã kết thúc?
“Khụ khụ, vào đi.” Lúc này Âu Dương Lãnh đang ngồi trên ghế phía sau bàn làm việc, vốn là đang để ý tới phản ứng của Vu Thiện, bây giờ không thể không cắt đứt, vì anh biết Hắc Mộc có chuyện mới có thể yêu cầu đi vào vào lúc này.
Vu Thiện nhớ tới lúc phỏng vấn Hắc Mộc nhìn trộm mình không chỉ một lần, còn cả lời nói của phóng viên kia nữa, càng khiến trong lòng cô khó chịu, sắc mặt đã hơi chuyển hồng lại tái nhợt, cô tự nói với mình, cô phải nhẫn nhịn.
“Tổng giám đốc, đây là phong thư phóng viên vừa rồi đưa ra.” Hắc Mộc cầm thư đặt trước mặt Âu Dương Lãnh, ánh mắt len lén nhìn Vu Thiện một cái, sắc mặt cô tái nhợt như cũ, nhưng tốt hơn nhiều so với lúc nãy.
“Ừ, Hắc Mộc, chuyện này cậu làm tốt lắm, cậu đi ra ngoài đi.” Âu Dương Lãnh cũng không biết tại sao, thấy trợ thủ đắc lực Hắc Mộc nhìn Vu Thiện khiến anh rất khó chịu, trong lòng thầm trách Hắc Mộc thế mà dám nhìn trộm Vu Thiện.
“Vâng.” Nghe trong giọng nói của tổng giám đốc không vui, Hắc Mộc thông minh chọn rời đi, anh ta không muốn để tổng giám đốc hiểu nhầm, vì anh ta không có ý gì khác đối với Vu Thiện. Hắc Mộc rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, đi ra cửa thở phào nhẹ nhõm.
“Bây giờ em thấy thế nào?” Âu Dương Lãnh không nhìn phong thư, bỏ thư vào trong ngăn kéo khóa lại, sau đó bước tới bên cạnh Vu Thiện, chăm chú nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, ừm, tốt hơn hồi nãy nhiều.
“Tôi không sao, cảm ơn anh.” Vu Thiện can đảm ngẩng đầu lên đối mặt với anh, nếu như không phải là Âu Dương Lãnh thì mình cũng không biết nên đối mặt với câu hỏi của phóng viên kia như thế nào.
“Em là vợ chưa cưới của tôi, điều này không thể nghi ngờ.” Âu Dương Lãnh nhìn sắc mặt cô đã không còn tái nữa, đối với năng lực thích ứng của cô có chút khen ngợi.
“Không phải là anh muốn như vậy à? Vì sao anh phải làm như vậy?” Vu Thiện muốn biết tại sao anh lại lựa chọn mình, cô không phải là mỹ nữ gì đó, có thể khiến Âu Dương Lãnh vừa gặp đã yêu, cũng không phải người có thân thế đáng kiêu ngạo gì đó, có thể trợ giúp cho nhà Âu Dương.
“Em chỉ cần chờ làm cô dâu là được rồi, còn lại không cần để ý tới.” Dường như Âu Dương Lãnh không muốn nói, xoay người trở lại ngồi vào ghế làm việc của mình, ấn điện thoại nội bộ: “Hắc Mộc, đưa cô Vu về nhà.”
“Anh nói rõ ràng đi, tại sao là tôi?” Vu Thiện thấy anh tránh câu hỏi của mình vội vàng đứng lên hỏi, không biết có phải cô nhạy cảm hay không, cô cảm giác hình như mình rơi vào trong một cạm bẫy đã sắp đặt xong.
“Tổng giám đốc, xin mời cô Vu.” Hắc Mộc xuất hiện đúng lúc, lễ phép nói với Vu Thiện, thái độ rõ ràng, Vu Thiện thấy Hắc Mộc đi vào thì trừng mắt với Âu Dương Lãnh, theo Hắc Mộc rời đi.
Nhìn cô rời khỏi, vẻ mặt Âu Dương Lãnh căng thẳng, lời mới vừa nãy của nam phóng viên hiện lên trong đầu anh, là ai đưa tin tức quan trọng như thế cho hắn ta? Anh vội cầm tài liệu kia ra xem, bên trong viết rõ chi tiết ngọn nguồn chuyện kia, nói Vu Thiện rất khó nghe. Âu Dương Lãnh nắm chặt ngón tay, rõ ràng đây chính là cố ý để phóng viên kia công bố chuyện này, mục đích là muốn Vu Thiện thân bại danh liệt. 
“Tổng giám đốc, cô Vu đã về nhà.” Hắc Mộc xuất hiện trước cửa phòng làm việc, sau khi anh ta đưa Vu Thiện rời đi, biết tổng giám đốc nhất định có lời muốn hỏi mình cho nên anh ta chủ động xuất hiện.
“Hắc Mộc, cậu biết là ai đánh cô ấy? Phong thư này là ai gửi cho phóng viên?” Âu Dương Lãnh khẳng định nói, đêm đó Vu Thiện rời khỏi nhà họ Âu Dương, là Hắc Mộc ở bên cạnh cô, nhất định Hắc Mộc biết là ai đánh cô.
“Tổng giám đốc, là Đinh Hoa đánh, lúc thuộc hạ đến cô Vu vừa bị đánh, tin tức cũng là do Đinh Hoa viết.” Hắc Mộc nói chi tiết, nhưng anh ta không dám nói chính là, Vu Thành cũng đánh Vu Thiện một cái.
“Tại sao cậu không nói sớm?” Âu Dương Lãnh vô cùng tức giận vỗ bàn, chuyện lớn như vậy sao Hắc Mộc dám giấu diếm?
“Tổng giám đốc, thật xin lỗi, Hắc Mộc cho rằng tổng giám đốc không muốn biết.” Hắc Mộc càng ngày càng đoán không ra ý định của Âu Dương Lãnh, không phải tổng giám đốc không thích Vu Thiện sao? Không phải chỉ là lợi dụng cô ư? Sao lại khẩn trương như vậy?
“Cậu thật là to gan, tâm tư của tôi mà cũng dám suy đoán!” Nếu như Hắc Mộc không phải là trợ thủ đắc lực nhất của mình, giờ phút này Âu Dương Lãnh ngay cả ý định giết người cũng có, cho dù Vu Thiện bị bắt nạt thì cũng chỉ có mình mới có thể bắt nạt, sao có thể bị người khác bắt nạt, nhất là Đinh Hoa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.