“Không phải em đồng ý gả cho tôi sao? Sợ cái gì?” Âu Dương Lãnh để ý vẻ căng thẳng và hoảng hốt trên khuôn mặt cô, không phải cô vẫn luôn biểu hiện rất lạnh lùng sao? Mình chỉ tới gần một chút mà cô ấy hoảng hốt thành như vậy? Anh cao hứng nổi lên suy nghĩ muốn trêu chọc cô.
“Anh biết?” Vu Thiện kinh ngạc hỏi, con ngươi nhanh chóng khuếch đại, cô cho rằng Âu Dương Lãnh không biết, thì ra cô đánh giá quá cao người ba vội vàng muốn bán con gái đi. lequydoon
“Tôi đã sớm nói, em ngoan ngoãn đồng ý gả cho tôi thì không cần chịu đựng những khổ cực kia rồi.” Âu Dương Lãnh nói lại lời ngày đó nói, bây giờ nhìn lại lời của anh là thật, không phải cô tự mình đưa tới cửa sao?
“Thiếu gia, ông cụ muốn cậu nghe điện thoại.” Giọng thím Lan lo lắng đột nhiên vang lên cắt đứt hai người đang nói chuyện, Âu Dương Lãnh nghe giọng điệu vội vàng của thím Lan lập tức rời khỏi Vu Thiện, đi tới gian phòng khách ở bên cạnh nghe điện thoại.
Vu Thiện vừa thấy anh rời đi, liền điều chỉnh tâm tình của mình, trong lòng thầm mắng mình, sao trước mặt Âu Dương Lãnh lại yếu thế, cho dù có chút hốt hoảng cũng không được, cô tự trang bị cho mình, không muốn lộ vẻ yếu ớt trước mặt Âu Dương Lãnh.
“Cô Vu, hay là cô đi thay quần áo đi, ông cụ muốn thiếu gia và cô đi qua gặp ông.” Thím Lan đi tới bên cạnh cô nói, lo lắng nhìn vẻ mặt không hiểu của cô Vu.
“Thím Lan, bà nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-phu-nhan-chay-roi/263922/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.