Khi Nguỵ Âu Dương tìm thấy Vũ Thanh An thì cậu đang lặng yên ngủ ở trên giường trong phòng bọn họ, hắn nhanh chóng đi tới ôm người vào lòng, bàn tay to lớn nhẹ vuốt bên má, đôi mắt đăm đăm nhìn dung mạo xinh đẹp của người này.
"A Báo, nói với Nguỵ San tan tiệc đi."
Vũ Thanh An chắc chắn đang mệt muốn chết, hắn không biết được An Vũ lôi kéo cậu đi đi lại lại là mục đích gì, nhưng ít nhiều đều ảnh hưởng đến thể lực cùng tinh thần của cậu.
Mà dường như hắn cảm nhận được rằng mọi thứ mà An Vũ làm đều hướng tới một mục đích.
An Vũ luôn miệng nói tới việc Vũ Thanh An sẽ bị tổn thương.
Không phải về mặt thể xác, mà là về mặt tinh thần.
"Dương..." Vũ Thanh An không biết khi nào đã tỉnh dậy, đôi mắt mơ màng mở ra liền vui vẻ vì người đàn ông đã ở đây, tay đưa lên nắm lấy vạt áo hắn kéo kéo một cái như là làm nũng nói, "Em đói bụng."
Nguỵ Âu Dương thoát khỏi tâm ma, lập tức cười ôn nhu rồi hôn lên má của người thanh niên, "Được, chúng ta đi ăn."
Hắn để Vũ Thanh An ngồi dậy, thấy cậu nhăn mày kêu đau một cái thì giật mình, cúi xuống xem mới phát hiện ra phần cổ chân mà hắn vừa khoá đã bầm tím lại, có chỗ còn bị tróc da chảy máu, ắt hẳn là do An Vũ muốn thoát ra.
"Thật xin lỗi, anh không nên làm vậy để em chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-nguoi-ta-lai-chay-mat-roi/2449944/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.