Rượu đã ngấm...
Vũ Thanh An mơ hồ nằm trong lòng người đàn ông vô lực bị bế rời khỏi WC, đi một vòng phía sau rời xa khỏi sàn bar đầy tiếng nhạc, hắn dừng lại ở trước cửa một căn phòng.
Nhìn cánh cửa màu đen cùng tay nắm cửa vàng quen thuộc đó, tâm lý lại xuất hiện sự trốn tránh.
Nguỵ Âu Dương đưa tay lên bộ quét mã vân tay cảm biến nhiệt, gần đây vì hắn muốn bảo mật tốt hơn, mọi phòng riêng kể cả ở Nguỵ Âu thị cũng cần có máy quét mã vân tay cho từng người có chức vụ cấp cao, nhìn chung cũng an toàn và nhanh chóng hơn.
Nhận thấy người trong lòng vốn đang yên phận một chút thì lại bắt đầu giãy giụa, cậu phản kháng, "Buông, tại sao lại đưa tôi vào phòng anh?"
Thế nhưng hắn còn chưa nói đây là phòng riêng của mình. Làm sao người thanh niên này chỉ cần nhìn là biết được? Phòng của Leo và Văn Lam ở đây nhìn qua không hề khác phòng hắn.
Hơn nữa Nguỵ Âu Dương sẽ không bao giờ tuỳ tiện để người lạ vào phòng mình, lần này là ngoại lệ duy nhất, cậu thanh niên này thì phản ứng như đây không phải lần đầu khiến suy nghĩ trong đầu Nguỵ Âu Dương lại càng quyết đoán.
Cửa đã tự động khoá lại, Vũ Thanh An đẩy Nguỵ Âu Dương ra thì mất thăng bằng ngã xuống giường.
Cậu khát nước...
Cả người khô nóng, tầm mắt mơ hồ nhìn xung quanh, trong đầu mọi suy nghĩ ưu tư đều dồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-nguoi-ta-lai-chay-mat-roi/2449875/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.