Chương trước
Chương sau
Trong giới nhà giàu ở xã hội, nhiều tiền thật ra cũng được chia theo nhiều lớp khác nhau. Ở đây chúng ta không cần bàn bạc quá nhiều, chỉ đơn giản nói tới Nguỵ gia, nơi Nguỵ Âu Dương làm chủ.


Nếu ngày xưa cha hắn muốn che giấu thông tin của Vũ gia phải dụng mọi mối quan hệ nhờ vả, với tính cách kiêu ngạo của hắn đã nghĩ rằng, Nguỵ Âu Dương sẽ không phải dựa một ai hết. Vì vậy dưới lớp một nhà doanh nhân thành đạt, hắn còn đứng đầu một công ty bán thông tin. Hắn kế thừa công ty bất động sản của cha, rồi phát triển theo nhiều nhánh cây khác nhau.


Và rồi tài sản hắn sở hữu cứ tăng dần theo từng năm tháng, trở thành mũi nhọn trong giới tinh anh A thành.


Hồi còn nhỏ, Vũ Thanh An luôn được nghe những câu như "Tiền không thể mua được hạnh phúc".


Đó là bởi vì cậu chưa bước ra khỏi ghế nhà trường, dù gì thì khi gặp một nỗi đau nào đấy, có tiền đều đỡ hơn là không có.


Nguỵ Âu Dương là người cho cậu thấy, tiền có thể giải quyết được rất nhiều thứ, chưa giải quyết được thì là chưa đủ tiền.


Đứng ở vị trí hắn, tâm trí là điều duy nhất giới hạn thứ hắn có thể mua.


"Em có thể mua sự tôn trọng, quan điểm, sự ảnh hưởng, thời gian,..." Hắn ôm Vũ Thanh An vào lòng, để cho cậu gối đầu lên cánh tay mình, đưa ra bàn tay xoè đủ 5 ngón chậm rãi nói, mỗi một điều hắn lại thu một ngón tay.


"Và cả tình yêu."


Cậu phì cười, "Thời gian và tình yêu ư? Anh có tự phụ quá không vậy?"


Nguỵ Âu Dương mỉm cười đưa tay xoa đầu cậu, "Tại sao em phải chờ đợi hay vội vã khi tất cả đều là nhân viên của em? Những đối tác công việc kia họ cần anh hơn là anh cần họ, anh chỉ đầu tư những thứ đem lại kết quả có lợi cho anh".


"Và nếu anh không có tiền để lấy địa vị đứng trên vị trí này.. liệu anh có đủ khả năng giữ lấy em bên mình? Bảo vệ chăm lo cho em cả đời?"


Vũ Thanh An ngẫm lại, "Em không xứng đâu".


"Vũ Thanh An, em giữ trong tay khối tài sản kinh doanh dầu mỏ của gia đình em, đoạt học bổng loại giỏi vào một trong những trường đại học danh giá nhất đất nước, em từng trộm hàng loạt tranh vẽ và bảo vật trong những cuộc đấu giá, sắp đặt súng bắn tỉa tự động cách 500m, em còn đánh tay đôi và lừa phỉnh được cả anh, em có xứng hay không thì sao chứ?" Hắn bẹo má cậu như trừng phạt vì nói một điều ngu ngốc nào đó.


Những năm đầu tiên tiếp quản khối tài sản khổng lồ cha hắn để lại khi mới về nước, Nguỵ Âu Dương mất bạn, mất người yêu, em gái ở nước ngoài không nói nửa lời, phải hứng chịu mọi rìu búa dư luận báo chí nói hắn chỉ biết phô trương sự giàu có và không thể làm được gì. Theo thời gian từng năm, hắn lấy được sự tôn trọng của người đời, như một cú vả thẳng mặt những kẻ năm đó nói hắn sẽ sớm phá sản vì thói ăn chơi trăng hoa.


Và giờ, mọi thứ với hắn chỉ như một việc cỏn con, đến ngay cả một cơn khủng hoảng kinh tế cũng không phải là một vấn đề to tát nữa.


Nỗi lo lắng duy nhất của Nguỵ Âu Dương tồn tại là cậu trai trẻ đang nằm trong lòng mình lim dim ngủ này.


Hắn phải bảo vệ và chăm sóc cậu, và lần này không được có bất kỳ sai sót nào có thể xảy ra.


Vũ Thanh An trở về với cuộc sống ban đầu cùng hắn, như hết thảy mọi chuyện xảy ra chỉ là nỗi ác mộng qua một đêm tỉnh dậy liền biến mất. Ngụy Tiêu Tường không biết là do gene hay tuổi dậy thì tác động quá mạnh, lớn rất nhanh, thậm chí còn muốn cao hơn Vũ Thanh An dù mới 16 tuổi. Thằng bé tính tình trầm đi không như trước, tất nhiên là được Ngụy tổng nổi tiếng nuôi dưỡng một thời gian nên tính càng ngày càng giống hắn. Thế nhưng thằng bé gặp cậu, chớp mắt liền như hồi còn nhỏ lao chầm tới không tin vào mắt mình. Hạ Dịch Phong cùng Ngụy Âu Dương được Rio giải thích lại liền coi như tạm hòa thuận không đụng tới nhau nữa, cậu sinh viên nuối tiếc thời gian ở bên Vũ thiếu, mãi Vũ Thanh An nói được mới chịu cùng anh bác sĩ nắm tay nhau đi ngao du ngoạn thủy đất quê nhà anh.



"Đợi em kết thúc xong khóa học sẽ về ở cạnh anh."


Cậu cười, "Chắc không? Cậu phải học thêm tiếng đấy."


Rio cười tít mắt quay sang chỉ Hạ Dịch Phong đang đứng một bên nói chuyện với Leo, "Không sao, anh ấy sẽ dạy em".


Hạ Dịch Phong không khó đoán ra được hai người đang nói chuyện gì, hướng cái mặt cười tươi như hoa của cậu học sinh mình gật đầu một cái.


Leo nhìn theo nhếch mép đầy ý vị, "Ngụy Âu Dương thì động tay vào cấp dưới của mình, không nghĩ cậu còn hơn thế, dám động tới cả học sinh mình dạy".


"Em ấy đủ tuổi rồi", Hạ Dịch Phong đọc được hàm ý châm trọc trêu đùa của Leo, "Còn cậu thì ngủ với bác sĩ của mình sao?"


Hai người đàn ông đang đứng đối diện híp mắt nhìn nhau thì có thêm người khác mặc áo ngủ bước ngang qua, Ngụy Âu Dương dừng vài giây nói "Làm như các cậu bình thường" rồi bước thẳng qua tiếp tục tìm Vũ tiểu miêu nhà mình. Hắn đi vào phòng rồi lại lùi bước chân ngó nửa người ra nhìn thấy cậu thì "à" một tiếng, ra là ở đây.


"Bọn họ đều có vấn đề đó." Rio liếc liếc mắt nhìn đám nam nhân như người khổng lồ này rồi quay ra che miệng nhỏ giọng nói với Vũ Thanh An.


Cậu phá lên cười, Ngụy Âu Dương bước tới nắm lấy tay cậu kéo đi, "Xin lỗi nhóc, tới giờ trả người rồi".


"Này tôi không phải nhóc đâu." Rio cau mày.


Ngụy Tiêu Tường đứng một góc nhìn thấy Ngụy Âu Dương kéo anh mình rời đi thì tiến tới, "Này, càng nhìn anh càng thấy quen đấy".


Rio chưa kịp nói gì đã thấy Hạ Dịch Phong đứng một bên đen mặt nhìn Ngụy Tiêu Tường, "Nhóc con nên nghe lời anh trai em nói, tìm người khác trêu đùa đi."


Ngụy Tiêu Tường giơ hai tay tỏ vẻ vô tội, nhún vai xoay người quay lại về phòng.


Không thì thôi vậy.


"Chúng ta đi đâu?" Vũ Thanh An mặc đúng bộ đồ Nguỵ Âu Dương đưa cho mình, lặng yên để hắn đặt tay ôm sau lưng mình dắt đi. Ngày hôm nay đặc biệt vui vẻ, không còn những cơn ác mộng, tỉnh dậy ở ngay bên người mình mong muốn nhất,  được ăn những món mình luôn thích, có đầy đủ chó mèo quấn bên mình, có cậu em trai thoáng chốc trở nên ngỗ nghịch liên tục chọc cậu cười.


"Anh có chút việc ở công ty chưa xong, muốn đi cùng anh không?" 


Cậu gật đầu, theo chân hắn bước ra ngoài xe, nội tâm tò mò muốn xem thử Ngụy Âu thị rốt cuộc đã thay đổi những gì.


Ngụy Âu Dương giờ không còn A Báo đi theo sau nữa, hắn cũng không để bảo an lái xe, tự mình ngồi vào ghế lái chỉnh lại dây an toàn bên ghế phụ cho Vũ Thanh An rồi lái xe đi, để người của mình đi xe phía sau cách một đoạn. 


"A Báo không đi theo nữa sao?" Vũ Thanh An lấy điện thoại của Ngụy Âu Dương nhàm chán nghịch nghịch, quả nhiên là đồ của người làm ăn, ngoài lưu trữ mấy thông tin hay lịch trình cần thiết và danh bạ số điện thoại ra thì chẳng có gì.


Hắn gật đầu, "A Báo giờ anh để hắn quản lý Ngụy Tiêu Tường, thằng bé gần đây gây một chút chuyện ở trường".


Vũ Thanh An ậm ừ, "Không sao đâu, nó còn nhỏ mà.. Nhưng mà em thực sự cảm thấy A Báo với thằng bé có chút.. không đúng?" 


"Chẳng phải đều giống nhau cả sao?" Ngụy Âu Dương lẩm bẩm, trong đầu nhớ lại cảnh tượng A Báo túm lấy cổ áo Ngụy Tiêu Tường lôi một mạch xuống bàn ăn, vẻ mặt gã ngoài bất đắc dĩ ra cũng có vẻ thực tâm để ý thằng nhóc đó.


Vũ tiểu miêu cởi giày thể thao ra gối hai chân lên ghế ngồi một cách thoải mái, đang ngáp dở nghe hắn nói liền giật mình, "Gì chứ?"


Người đàn ông điển trai đánh tay lái một vòng, nói dối trắng trợn, "Nghịch ngợm giống em vậy."


Nghe thấy hắn nói câu mà muốn nổi điên, Vũ Thanh An bấm vô phần album ảnh trong điện thoại hắn, nhìn mấy đống ảnh và video giữa hai người không hề cũ chút nào, thoáng chốc trong xe truyền ra tiếng gào lớn, "Rốt cuộc anh có bao phần biến thái vậy??!!"


Ngụy Âu Dương suy nghĩ phải bảo vệ Vũ Thanh An, ngay cả mặt tinh thần của cậu, không cho bất kỳ tổn thương nào có thể chạm tới người yêu. 


Chính vì thế, giới truyền thông lại một phen chao đảo. 


Tin tức lên trang nhất, bọn họ xuất hiện ở bảng tin truyền hình mỗi tối, mạng lưới xã hội xuất hiện đầy rẫy bài viết lan truyền.


Nguỵ Âu Dương chính thức quay trở lại, đem theo bí mật của gia tộc họ Vũ năm xưa mở ra. Hắn muốn khôi phục lại thân phận thực sự của Vũ Thanh An. Loại trừ mọi trường hợp nếu sau này đi bên hắn cậu sẽ bị người đời dùng những lời lẽ sắc bén đâm lén cậu giống như với hắn năm xưa. Hắn muốn hai người họ đường đường chính chính ở bên nhau. Năm đó hắn đối nghịch người đời một thân một mình, nhưng giờ Vũ Thanh An có hắn đứng sau lưng. 


Chống lại Vũ Thanh An là chống lại hắn.


Sự ảnh hưởng và sự tôn trọng.






P/s: Giờ mới để ý ngày xưa tui chơi ngu xóa bớt mấy chap để gộp thành một chương hoàn chỉnh là bị tụt mất view với bình chọn để lên bảng T.T

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.