Thấm thoát một tuần lễ trôi qua rất nhanh, lúc dì Trầnkéo hành lý về nhà, Hà Thu Nhiên mặt mày hớn hở vui vẻ đón chào -----
"Dì Trần, rốt cục dì cũng về rồi!" Vừa cườivừa nói, cô ân cần xách hành lý của dì Trần vào nhà.
"Đúng vậy! Rốt cục cũng có thể về rồi." Đivào phòng khách ngồi xuống ghế sofa, dì Trần liền than ngắn thở dài, "Ainấy đều nói nước Mỹ rất sung sướng, còn có người chỉ muốn di dân qua đó ở, gặpdì thì miễn bàn. Mới ở hai tháng chăm sóc đứa nhỏ thôi mà dì đã chịu không nổirồi, tuy là con gái dì muốn dì ở thêm vài ngày nữa, nhưng dì vẫn muốn trở vềcàng sớm càng tốt."
Nghe vậy, Hà Thu Nhiên phì cười, cố ý trêu chọc dìTrần, "Dì Trần à, ý dì nói nước Mỹ còn thua xa Đài Loan phải hông?"
Ai ngờ dì Trần tưởng thiệt, vẻ mặt nghiêm túc gật mạnhđầu, "Đối với mấy người già như dì mà nói thì ở Đài Loan vẫn sướnghơn!"
Nói chứ bà đã quen với cuộc sống và tất tần tật mọithứ ở Đài Loan này, hôm nay thì ra chợ lựa đồ ăn, mai thì kiếm mấy người bạngià ôn chuyện cũ, không sợ không có chỗ nào giải khuây.
Có thể mới ra nước ngoài nên vẫn chưa quen với cuộcsống bên đó, thêm vào ngôn ngữ lại bất đồng, nếu mà không có con gái hay con rểđi theo thì bà chẳng thể đi đâu được cả, bởi thế nên bà cảm thấy cuộc sống bênđó vừa ngột ngạt vừa buồn chán.
Hà Thu Nhiên cũng lý giải được tâm trạng này, chỉ làmuốn chọc bà vài câu thôi, ai ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-ngang-hon-cua/39870/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.