“Cậu chủ, sao cậu sớm như vậy đã về ?” Má Ngũ tò mò hỏi.
Cổ Tiêu không trả lời, trực tiếp bước ngang qua phòng kháchlớn đi lên lầu.
“Tiêu ?” Như thế cả một tiếng chào cũng không có vậy?
“Mẹ” Cổ Tiêu quay đầu lại, giờ anh mới nhìn thấy mẹ mìnhđang ngồi ở so-fa
“Làm sao vậy ?” Bà Cổ thân thiết hỏi.
“Không có việc gì, con lên trước thay bộ áo quần đã.” nóixong, Cổ Tiêu lên lầu.
Thẳng đến giờ cơm chiều, Cổ Tiêu mới từ trên lầu bước xuống.
Bà Cổ đánh giá sắc mặt âm trầm của con trai.
Bà nhìn con ôm bát cơm hơn nữa giờ không buông xuống, nhịnkhông được mở miệng hỏi “Tiêu, con làm sao vậy ?”
“Con không sao”
“Không con có chuyện”
“Mẹ” Cổ Tiêu khó xử nhìn vẻ cô chấp mẹ mình, anh thực khôngbiết có nên kể rõ cho bà biết không, mẹ luôn cho rằng anh đã làm sai, đối với HạCúc Hoa luôn tồn tại cảm giác áy náy và xót thương.
“Con nhất định là có chuyện, mẹ còn không hiểu con trai củamình sao ? Như thế nào, có chuyện không thể nói với mẹ à ?’
Cổ Tiêu lắc đầu trầm tư một chút “Mẹ, hôm nay con nhìn thấyHạ Cúc Hoa”
“Thật sự, cô ấy thế nào ?” Bà Cổ cao hứng hỏi
“Cô ấy ở một mình khá tốt”
Sắc mặt bà Cổ trầm xuống, “Một mình làm sao có thể sống tốtchứ, Tiêu, con định lừa mẹ sao ?”
“Mẹ, cô ấy thực sự sống rất tốt.” Cổ Tiêu những đến khuôn mặtlạnh nhạt của Hạ Cúc Hoa, không khỏi nổi lên một bụng hỏa.
“Cô ấy không kết hôn sao ? Cô ấy không phải còn có mẹ nữa à?”
“Không có, chắc có lẽ đã qua đời rồi”
“Mẹ ăn no rồi, con từ từ mà ăn đi !” Bà Cổ lòng đầy tâm sự đứnglên.
“Mẹ, mẹ suy nghĩ cái gì chứ ? Hiện tại cô ta rất tốt, mẹ nênvui vẻ mới đúng” Cổ Tiêu nhíu mày.
“Tiêu, ngày mai mẹ muốn con đem cô lại đây được không ? Mẹmuốn trông thấy cô.”
Cổ Tiêu nhìn mẹ, bất đắc dĩ gật đầu, “Được rồi.”
★ ★
Buổi tối ngày hôm sau, Cổ Tiêu đợi Hạ Cúc Hoa ở trước nhàcô.
“Lên xe đi, mẹ của tôi muốn gặp cô.” sắc mặt Cổ Tiêu âm trầm
Hạ Cúc Hoa giật mình, cứ nghĩ rằng bọn họ còn nhớ đến món nợCổ Tử Ngọc, còn chưa muốn buông tha cho cô, chỉ có thể im lặng ngồi lên xe.
Cổ Tiêu chạy xe nhanh như bay, bên trong là một mảnh trầm mặc.
Chỉ chốc lát sau, Hạ Cúc Hoa đi vào khu biệt thự nhà họ Cổ,nhìn thấy Bà Cổ.
Làm người ta kinh ngạc là, Bà Cổ nhìn thấy cô thì vẻ mặt thậtkích động, không có chút nào là hận thù.
“Cháu là Hạ Cúc Hoa sao? Ngồi ngồi” Bà Cổ vội vàng tiếp đón,“A Ngũ, rót trà.”
Hạ Cúc Hoa theo lời ngồi xuống, lễ phép chào hỏi. “Chào bácgái.”
“Được rồi, mẹ muốn cùng Cúc Hoa nói chuyện riêng.”
Cổ Tiêu tuy không muốn, nhưng không nghĩ sẽ nghịch ý mẹmình, chỉ là khinh thường liếc Hạ Cúc Hoa một cái, liền đi lên lầu.
“Cúc Hoa, cháu ăn cơn chưa ?”
Hạ Cúc Hoa gật đầu mỉm cười.
“Mấy năm nay cháu sống có tốt không” Bà Cổ quan tâm hỏi.
Hạ Cúc Hoa vẫn gật đầu mỉm cười.
Bà Cổ có chút thương tâm, “ Cháu chắc còn hận thằng Tiêu nhàbác phải không ? Năm đó nó làm sai, cháu có hận nó cũng đúng. Đúng vậy, một thiếunữ mới lớn lại gặp phải chuyện, ai mà không hận. Thực xin lỗi cháu, bác chỉ cóthể nói vậy với cháu mà thôi.”
“Bác gái, cháu không có trách anh ấy.” Hạ Cúc Hoa chân thànhnói.
“Bác biết cháu mấy năm nay sống cũng không vui vẻ gì.” Bà Cổtrong mắt nén không nổi lệ quang ánh lên.
“Không cháu tốt lắm.” Hạ Cúc Hoa điềm đạm cười. Cô thực sự sốngrất tốt, bởi vì cô có Hiên Nhi làm bạn.
Bà Cổ thở dài, bà đã qua cái tuổi năm mươi, xem như đi gần hếtđời người, cũng hiểu chút thế sự, làm sao có thể không nhìn thấy sau nụ cười củaHạ Cúc Hoa bao hàm cả sự bất đắc dĩ, chắc cô cũng chịu nhiều tra tấn, mới có đượcdáng vẻ ngày hôm nay.
“Cháu đã kết hôn chưa?”
Hạ Cúc Hoa lắc đầu, cô biết Bà Cổ hoàn toàn không đen oán hậncủa cha đổ lên đầu cô, ngược lại với hành động của Cổ Tiêu đối đãi với cô màsinh ra lòng áy náy mà thôi. Cô rất muốn bảo bà không cần phải như vậy, bởi vìCổ Tiêu làm không có gì là sai, đó là nhà họ Hạ nợ bọn họ, cô trả.
“ Cháu có bạn trai hoặc…người trong lòng?”
Hạ Cúc Hoa lắc đầu, không hiểu rõ Bà Cổ có dụng ý gì.
Bà Cổ trầm tư trong chốc lát, kiên định nói: “Vậy cháu cónguyện ý gả cho thằng Tiêu không?”
“Bác gái” Hạ Cúc Hoa có chút kinh ngạc.
“Cháu có nguyện ý không?” Bà Cổ lặp lại.
“Bác gái, Cổ tiên sinh sẽ không đồng ý.” Người đàn ông đóquá hận cha của cô.
“Sẽ mà, chỉ cần cháu nguyện ý.” Bà Cổ kích động nói
Hạ Cúc Hoa nhìn Bà Cổ mang theo ánh mắt cầu xin, suy tư mộtlát, gật đầu.
“Bác đây sẽ chọn một ngày tốt.” Bà Cổ cao hứng nói.
★ ★ ★
Nghe được yêu cầu vô lí của mẹ mình, Cổ Tiêu khiếp sợ nhấtquyết cự tuyệt.
“Mẹ, mẹ thế nào lại muốn con cưới người phụ nữ kia chứ?” CổTiêu tức xùi bọt mép, rống to.
“Tiêu” Bà Cổ dùng ánh mắt đáng thương vô cùng nhìn con trai.
Bởi vì gia cảnh lúc đó, bà sinh con xong liền ra ngoài làmgiúp việc , đặc biệt là sau khi chồng qua đời thì bà phải làm ngày làm đêm, phảiđưa con trai nhỏ cho cô con gái mới lên năm chăm sóc, tình cảm chị em khắngkhích cở nào, cho nên khi người chị gái thiện lương tao nhã của mình lẫn quẫntrong sự đau đớn mà chọn lựa tự sát, nội tâm không thể thừa nhận được nên mới đốivới Hạ Cúc Hoa làm ra cái hành vi trả thù kia.
“Không có khả năng.”
“Tiêu, mẹ biết con hận cha của con bé, nhưng mà đó không phảilà do con bé chọn lựa a ! Con đối với con bé làm ra chuyện đó, thì cùng vớihành vi của cha cô khác gì nhau đâu ?
“Mẹ” Cổ Tiêu không dám tin nhìn vào mẹ mình, bà như thế nàolại đi so sánh anh với gả đàn ông cầm thú ấy.
“Thực xin lỗi, có lẽ mẹ nói sai rồi, mẹ không nên nói như vậy.”Bà Cổ thở dài.
“Mẹ, con không có khả năng đáp ứng điều này đâu.”
“Aiz ! Xem ra mẹ sai lầm rồi.” Bà Cổ đứng dậy lắc đầu rờiđi, chậm rãi bất lực tiến vào phòng của mình.
Cổ Tiêu nhìn bóng hình già nua của mẹ, trong lòng nổi lênđau sót. Anh biết mẹ đang suy nghĩ điều gì, bà vốn thiện lương nên đối với hànhđộng năm đó của anh xem như gây ra tội ác lớn nhất đời, nhưng vẫn cố tha thứcho anh. Nhưng bảo anh cưới con của người hại chết chị gái mình, anh làm đượcsao.
Bà Cổ tuy rằng không nói gì thêm, nhưng biểu hiện mấy ngàynay cho thấy lòng bà rất mất hứng.
Bà trốn trong phòng mình rầu rĩ không vui, luôn nghiêmnghiêm giống như người ta đang nợ bà điều gì đó.
Cổ Tiêu nhìn mẹ ăn mới nữa bát cơm đã buông đũa, dùng taynhu nhu huyệt thái dương của chính mình. Anh mấy ngày nay nhìn hành động đó củabà mà đau lòng không thôi, bất đắc dĩ mở miệng : “Mẹ, mẹ rốt cuộc muốn như thếnào mới được đây?”
“Mẹ còn có thể muốn thế nào nữa, không phải là làm phiền conăn cơm mất ngon đấy chứ.”
“Mẹ, mẹ đừng nói như thế.” Cổ Tiêu cố khuyên giải.
“Mẹ thế nào, mẹ càng không có bắt buộc điều gì mà” Bà Cổ giốngnhư trẻ con đang nói dỗi .
Còn nói không có bắt buộc ? Loại kháng nghị độc nhất là mộtlời cũng không thèm nói không phải sao. Cổ Tiêu lắc đầu nghĩ. Nhưng mà chuyệnnày làm anh suy nghĩ cả một buổi tối, lại phát hiện hình ảnh Hạ Cúc Hoa lại rõràng đến vậy, thời gian anh nghĩ đến cô ngày càng nhiều, làm cho anh càng thêmphức tạp.
“Mẹ lên lầu ngủ đây” Bà Cổ đứng lên rời đi.
“Mẹ, mẹ chẳng ăn cơm thì cũng đem chén canh này uống hếtđi.” Cổ Tiêu bất đắc dĩ nói.
“Mẹ không muốn uống.”
“Con nghe Má Ngũ nói mấy ngày rồi mẹ chỉ ở trong phòng khôngcó bước ra ngoài, ngay cả tản bộ cũng bỏ dở.”
“Mẹ không muốn đi”
Xem ra mẹ đã quyết tâm cùng anh đấu tranh rồi, không lẻ thậtsự phải đầu hàng cưới Hạ Cúc Hoa sao. Được rồi! Anh có thể cưới cô về, nhưng màđừng mong anh sẽ đối với cô ôn hòa, càng không bao giờ xem cô là vợ mà đối xử.
“Mẹ, con đáp ứng .” Cổ Tiêu thỏa hiệp, Anh không muốn mẹmình lại xoa xoa đến mực huyệt thái dương rách cả da.
“Thật sự?” Bà Cổ cao hứng thiếu chút nữa nhảy dựng lên, bàbiết chiêu này đối phó với con trai là tốt nhất .
“Thật” Cổ Tiêu không biết nên khóc hay nên cười, trực tiếpnói: “Con sẽ cưới cô ấy, nhưng mà mẹ à, mẹ không cần nghĩ đến con sẽ đối xử tốtvới cô ta, con làm không được”
“Con chỉ cần không đánh không mắng con bé là được rồi.” Bà Cổtin tưởng, Hạ Cúc Hoa thiện lương như vậy nhất định trái tim con bà sẽ bị cô giữchặt.
“Mẹ, con của mẹ thô bạo đến thế à?” Cổ Tiêu hờn giận nói(xì, chứ ai cường bạo con người ta)
“Mẹ biết con mẹ sẽ không.” Bà Cổ mỉm cười, bà chính là muốntrêu đùa một chút thôi.
Biết rõ tâm tình mẹ mình, Cổ Tiêu không thể nào không bất đắcdĩ cười khổ.
Ngày tốt Bà Cổ cũng đã chọn, vào trung tuần tuần tháng này.
Không có đi chụp ảnh cưới, cũng không có phát thiệp hồng,đơn giản Cổ Tiêu chỉ muốn Hạ Cúc Hoa chuyển về bên này, sau đó có thời gian thìđi công chứng, nhưng Bà Cổ thì phản đối, đành ngoan ngoãn tiến vào lễ đường.
Hạ Cúc Hoa được thông báo đám cưới sẽ diễn ra vào tuần sau,là Cổ Tiêu gọi điện báo cho biết, mà cô cũng như cũ tối muộn mới tan tầm, vẫntheo thường lệ đến mộ viên thăm bé con, không chút thay đổi.
Một ngày đột nhiên Cổ Tiêu đến nơi ở của Hạ Cúc Hoa.
“Mẹ tôi muốn cô chuyển qua trước.” Cổ Tiêu lạnh lùng nhìncô.
Hạ Cúc Hoa có chút ngạc nhiên, nhìn vẻ mặt của Cổ Tiêu, liềnbiết là anh không cam tâm tình nguyện muốn cưới cô.
“Tôi hy vọng cô biết, tôi cưới cô là vì mẹ, tôi không bao giờtha thứ cho việc ba cô đã làm, tôi càng không bao giờ quên cô là con gái củaai, cho dù tôi cùng cô làm chuyện kia, nhưng cũng không phải là tôi sai.Còn có,tôi hy vọng ở trước mặt mẹ cô sẽ là một cô dâu ngoan.” Thái độ của Cổ Tiêu thựcác liệt.
Hạ Cúc Hoa trầm mặc gật đầu.
Hạ Cúc Hoa bộ dáng mềm mại làm cho lòng Cổ Tiêu cũng bị mềmra, nhưng anh đột nhiên nhớ đến một chuyện, hét to :
“Cô cùng tôi kết hôn, tôi hy vọng không có người thứ ba dínhvào, những người đàn ông trước giờ của cô thì tốt nhất nên đoạn tuyệt hết đi,không cần kết hôn xong lại chọc ầm ĩ lên một đống chuyện xấu, tôi không chấp nhậnloại chuyện đó phát sinh, cô hiểu chưa ?”
Hạ Cúc Hoa vẫn trầm mặc gật đầu.
Cổ Tiêu nhìn cô, trong có một cỗ giận dữ dâng lên, anh khôngthích vẻ mặt giống như tất cả đều không liên quan gì đến cô như thế này, một bộdáng chấp nhận số phận, loại này làm anh bức bối trong ngực, anh không thể pháttiết ra được, chỉ có thể hít từng thở từng ngụm khí lớn.
“Mau dọn đồ đạc của cô đi.”
“Chuyển ngay bây giờ luôn à?” Hạ Cúc Hoa có chút giật mình,cả căn nhà không phải là bé, lập tức bảo cô dọn, huống chi nơi này lưu lạichính là ngày tháng cô cùng con chung sống làm thế nào thu dọn lại đây.
Nhìn vẻ mặt Hạ Cúc Hoa, Cổ Tiêu thở dài một hơi, trong lòngdâng lên một cảm giác nói không nên lời, lúc này cô giống như một cô nhóc bất lựctrước tất cả. Anh không thể nhẹ nhàng nói : “Đồ cô cần dùng thì cứ mang qua,còn lại trong phòng thì cứ để vậy đi.” kỳ thật cô căn bản không cần mang theogì, ở biệt thự đồ dùng hàng ngày đều đã cho người chuẩn bị tốt cho cô.
Hạ Cúc Hoa gật đầu, đi vào phòng của mình, đem quần áo bỏvào một cái vali nhỏ. Cô thậm chí định đem cả bàn chải đánh răng, nhưng mà nghĩlại ở đó chắc cũng có. Cô đem những gì còn lại của Hạ Hiên xem như trân bảo, đặtvào một cái hộp.
Vác vali đi ra, Hạ Cúc Hoa thấy Cổ Tiêu đang ngồi ở so-fa,có chút mất kiên nhẫn..
Vừa thấy cô đi ra, Cổ Tiêu muốn cầm đồ thay cô, cô do dự mộtchút, Anh nhận ra, hờn giận mà liếc cô một cái, cô đành phải thuận theo mà traocho anh.
Nhìn chung quanh bốn phía, cô ở nơi này cũng được bảy năm,trong lòng có chút cảm giác không muốn buông tay, nơi này có nhiều lắm, nhiều lắmnhững kỉ niệm vui vẻ khó quên. Ở nơi này có những tháng ngày đẹp nhất trong đờicô, vĩnh viễn sẽ không quên. Hiên Nhi bi bô tập nói, vịnh ghế tập đi, lớn lên,đều tại căn phòng chật hẹp nhưng đầy ắp ấm áp của hai mẹ con.
“Cô còn muốn nhìn cái gì, nơi này sẽ không biến mất đâu.” CổTiêu nhìn cô cẩn thận nhìn từng góc nhỏ một, chần chừ như không muốn rời đi,đành lên tiếng nhắc nhở.
Hạ Cúc Hoa lấy lại tinh thần, nhìn Cổ Tiêu liếc mắt một cái.
Cái liếc mắt chứa đầy đau thương, làm cho trái tim của CổTiêu trong nháy mắt nhói đau, còn không kịp hỏi nguyên cớ Hạ Cúc Hoa đã bước rangoài.
Cổ Tiêu quay đầu, mệnh lệnh cho bản thân, là anh nhìn nhầm,cái gì cũng không có cả.
Hạ Cúc Hoa đi vào Cổ gia, Bà Cổ nhìn thấy cô vô cùng vui mừng, đây là sự chân thành phát ra từ nội tâm, làm cho cô cũng nở rộ một nụ cười thựcsự.
Thấy hai người hòa thuận vui vẻ, Cổ Tiêu không hiểu sao lạicó chút mất hứng, “Mẹ, con đem đồ của cô ấy lên trên đã.”
Bà Cổ không lên tiếng đáp, chỉ chuyên tâm tám chuyện cùng HạCúc Hoa.
“Cúc Hoa, con không phải còn mẹ nữa sao?’ Bà Cổ đột nhiên hỏi.
Hạ Cúc Hoa giật mình một chút, cô không dám nói rõ tình hìnhcủa mẹ mình, “Bà đang ở trong viện dưỡng lão.”
“Ở viện dưỡng lão là sao chứ, không bằng cứ đón bà ấy về đâyđi. Xem như ta cũng có người bạn già mà tâm tình.”
Hạ Cúc Hoa uyển chuyển nói : “Thần trí của bà không tốt, hiệntại không còn có thể nhận thức người nào cả.”
Bà Cổ hít một hơi, trong lòng đã hiểu, khổ sở nói : “Chúngta chuyển bà ấy đến môt viện dưỡng lão tốt một chút, mẹ biết một viện tốt lắm”
Hạ Cúc Hoa hiểu được bà thật tâm muốn vì mẹ mình làm chút gìđó, nhưng cô lắc đầu, “Bà ấy đã quen với nơi ấy, hơn nữa tại đó cũng có một dìchăm sóc cho mẹ con rất tận tâm.”
Bà Cổ nhìn Hạ Cúc Hoa, cô gái này mặc dù mềm mại, nhưng tâmlại vô cùng kiên định, bà gật đầu. “Được rồi, mẹ đã gọi người mang áo cưới sangrồi, chút nữa cô ấy sẽ tới. Con có muốn nghĩ ngơi một chút không ?”
Hạ Cúc Hoa mỉm cười, “Mẹ, con muốn nghe mẹ nói chuyện.”
“Được” Bà Cổ vui vẻ nở nụ cười, “Xem như mẹ có một tri kỷ nhỏtuổi, không giống với con trai, vô ý vô tứ, chưa từng cùng mẹ nói chuyện vui vẻ.”
Hạ Cúc Hoa cười không nói.
“Cúc Hoa, nhiều năm qua con chỉ có một mình chắc vất vả lắm,còn phải chăm sóc mẹ con còn đang bệnh tật nữa chứ.”
“Mẹ, đều là chuyện đã qua.” Hạ Cúc Hoa cười nhẹ. Vất vả,không, phải nói là một loại hạnh phúc. Đối với cô mà nói có bé con bên ngườivĩnh viễn đều là hạnh phúc.
“Đúng vậy, con nói đúng, đều đã qua thì cho nó qua luôn đi.”Bà không nhắc lại chuyện củ, dù sao đó cũng là một vết sẹo với cô, dù lành cũngkhông nên đụng chạm.
--------------
Tiếng piano du dương cất lên ở trong giáo đường vang vọng,không khí trang nghiêm được lấp đầy bởi những bông hoa, ánh mặt trời xuyên quaô cửa ở mái nhà hạ xuống, ánh sáng như dảy lụa vàng nhạt mềm mại, mang đến một loạiấm áp động lòng người lan tỏa khắp giáo đường.
Hạ Cúc Hoa mang bộ váy trắng muốt, người đi theo bên cạnhtrên mặt là nụ cười vui sướng đó là Thôi Trân, chậm rãi bước lên tấm thảm đỏ.Qua lớp khăn voan mỏng, cô lờ mờ thấy được những khuôn mặt xa lạ, nghe nói lànhững họ hàng gần, mà thân nhân cô chỉ có mỗi dì Trân. Luôn luôn chỉ có ngườixem cô như người thân mà đối đãi, nghe cô sắp kết hôn, tuy rằng có phần kinh ngạc,cũng là vui sướng vạn phần, đặc biệt là sau khi bà gặp mặt Cổ Tiêu.
Thôi Trân nhận ra khuôn mặt kia cùng với Hạ Hiên có vài phầntương tự, liền hiểu lầm là họ yêu nhau, cho nên tự nhưng người mẹ vui sướng đặttay con gái Hạ Cúc Hoa vào bàn tay to lớn vững chắc con rể Cổ Tiêu, trong mắtlà hy vọng phó thác tâm nguyện.
Cổ Tiêu mặc vào bộ lễ phục dáng người càng cao ngất, tuấnlãng, lại có một loại khí chất tôn quý không phải chỉ do bộ đồ hàng hiệu là cóthể tạo ra, tuy rằng trên khuôn mặt của anh không có vui sướng cùng hạnh phúc,nhưng bình thường khuôn mặt ấy vẫn không đổi sắc, bây giờ so với khi đó lạimang vẻ nhu hòa hiếm thấy.
Cổ Tiêu ôn nhu nắm nhẹ bàn tay Hạ Cúc Hoa.
Hạ Cúc Hoa chấn động, không khỏi ngẩng đầu nhìn anh một cái,chỉ thấy một bên khuôn mặt lạnh lùng.
Cổ Tiêu có cảm giác tim mình đang đập mạnh đến bất ngờ, thậtsự buồn cười, cho dù trong sự nghiệp anh đã trải qua nhiều biến có, nhưng anhchưa bao giờ khẩn trương hay run sợ, vì sao hiện tại lại có loại tâm tình phứctạp này chứ? Anh theo bản năng nắm lấy bàn tay Hạ Cúc Hoa bước đi càng nhanh.
“Cổ Tiêu, con có nguyện ý cưới Hạ Cúc Hoa làm vợ hơn nữa cảđời này chỉ yêu một mình cô ấy, họa phúc cùng hưởng, vĩnh viễn không xa nhaukhông ?”
Yêu cô ? Cổ Tiêu nhếch môi đầu châm chọc, quay lại nhìn HạCúc Hoa “Nguyện ý”
“Hạ Cúc Hoa, con có nguyện ý gả cho Cổ Tiêu làm vợ hơn nữa cảđời này chỉ yêu một mình cậu ấy, họa phúc cùng hưởng, vĩnh viễn không xa nhaukhông ?”
“Con nguyện ý” trầm mặc một chút, Hạ Cúc Hoa mở miệng.
“Cô dâu chú rể trao nhẫn nào !”
Hai bàn tay khéo léo của hai cô phù dâu dâng lên cặp nhẫnđôi, chiếc hộp đựng nhẫn được thiết kế tinh xảo, đây là do Bà Cổ cùng Hạ CúcHoa kiên trì đòi tự đi ra ngoài chọn. Mà chiếc nhẫn tinh tế thanh lịch, Hạ CúcHoa vừa liếc mắt đã thích.
Cổ Tiêu nâng lên bàn tay của cô đeo chiếc nhẫn vào ngón ápút, Hạ Cúc Hoa cũng vì Cổ Tiêu mà nhẹ nhàng đeo vào cho anh. Hai người không ngẩngđầu, bọn họ không nhìn thấy biểu cảm của nhau, chỉ đơn giản là hoàn thành cácnghi thức.
“Bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu”
Cổ Tiêu nhấc lên tấm khăn voan trắng muốt, cho dù Hạ Cúc Hoakhông phải là xinh đẹp , nhưng có lẻ là nhờ bàn tay hóa trang rất tuyệt của mấynhân viên trang điểm nên khuôn mặt trước mặt anh lại xinh đẹp thu hút mọi ánhnhìn. Hiện tại, cô thoạt nhìn không chỉ có khí chất lạnh nhạt như thường thậmchí còn có vẻ phá lệ xinh đẹp.
Trái tim Cổ Tiêu chấn động, nâng lên gương mặt Hạ Cúc Hoa,kìm lòng không được mà hôn xuống.
Cánh nóng môi bỏng của Cổ Tiêu cơ hồ cũng làm môi Hạ Cúc Hoanóng theo, làm cho tâm cô vốn trầm tĩnh cũng không khỏi nhộn nhạo, cô nghĩ anhsẽ hôn lên trán mình, dù sao hôn lễ này chính là tổ chức vì Bà Cổ, những ngườicòn lại chỉ là kẻ đến xem. Như nụ hôn của anh lại rớt xuống cánh môi cô, hơn nữalại dùng sức mút vào nữa chứ, làm cho lòng cô cũng khẩn trương theo, dâng lên nổikích động chưa từng có ở cô.
Đến ngay cả Cổ Tiêu cũng không hình dung nổi cảm thụ củachính mình, khi anh chạm vào đôi môi ngọt ngào mọng đỏ kia, thì lý trí đã nhưkhông còn tồn tại.
Nụ hôn vừa kết thúc, mọi người vỗ tay nhiệt tình, Bà Cổ cườiđến vô cùng vui vẻ.
Khuôn mặt Hạ Cúc Hoa nổi lên một mạt ửng đỏ thản nhiên, hấpdẫn ánh nhìn chăm chú của Cổ Tiêu.
“Ta tuyên bố hai người là vợ chồng, chúa chúc phúc cho haicon”
m thanh này làm Cổ Tiêu bừng tỉnh, làm cho Anh nghĩ đến hànhđộng mất kiểm soát của mình mới rồi, buồn bực siết chặt tay.
Tiếp đó là mọi người bắt đầu dùng tiệc cưới uống rượu mừng,trong khoảng thời gian này, Bà Cổ không ngừng nhắc con trai , nhưng Cổ Tiêu lạichưa từng lộ ra một nụ cười vui vẻ nào. Nhưng may mắn mọi người đều tập trungvào việc vui chơi giải trí, có lẽ trong mắt mọi người, Cổ Tiêu có khi nào màkhông lạnh lùng chứ, cho nên cũng chẳng ai để ý.
.
Trở lại biệt thự, mọi người đều cảm thấy mệt mỏi.
“Mẹ, mẹ về phòng nghỉ trước đi ! Cổ Tiêu mệt mỏi ngồi nghịchtrên sofa lên tiếng.
“Mẹ không mệt mà.” Bà Cổ vẻ mặt vui cười thần thái sángláng, “Các con đã thảo luận đi đâu hưởng tuần trăng mật chưa ?”
Cổ Tiêu nhăn mi. Không thể nào! mẹ còn ngại mà chơi đùa chưađủ náo nhiệt sao, được một tấc đã đòi tiến một thước? Anh đáp ứng cùng Hạ CúcHoa kết hôn đã là giới hạn lớn nhất, anh không có khả năng đối xử với nhau nhưcác cặp vợ chồng bình thường khác được. Nhiều lắm chỉ cho cô cái danh phận Cổphu nhân và cuộc sống chẳng phải lo lắng chuyện cơm áo mà thôi. Về cái khác, côtự mơ đi.
“Mẹ, chúng con còn công việc bận rộn, lại bề bộn nhiều việc”Hạ Cúc Hoa vội vàng tỏ thái độ.
“Công việc khi nào cũng có thể làm, tiền có khi nào là kiếmđủ đâu. Tiêu, con cũng đã lâu rồi chưa có kì nghỉ nào, nên thừa dịp này đi đâuđó nghỉ ngơi cho khỏe cũng được mà.” Bà Cổ hờn giận nói.
“Mẹ, mẹ chớ quên điều kiện đầu tiên khi chúng con kết hôn làgì ?” Cổ Tiêu tức giận mở miệng.
“Nếu đã kết hôn, tức là cả đời sống chung, làm sao có thể cứxem nhau như kẻ thù mãi được ! Các con cũng nên thử bồi dưỡng một chút tình cảmđi.” Bà Cổ nói thẳng mục đích của bản thân, tự hồ như quên mất con trai mình cóbao nhiêu phần không tình nguyện với cuộc hôn nhân này.
“Mẹ” Cổ Tiêu thiếu chút nữa chửi ầm lên. Anh chỉ biết mẹmình được một bước lại muốn tiến thêm một bước, anh đáng lẽ không nên thỏa hiệpvới bà.
“Cúc Hoa, con cũng mệt mỏi rồi, lên lầu nghỉ ngơi đi ! Mẹ đãbảo A Ngũ đem đồ của con để trên phòng của thằng Tiêu cả rồi đấy.”
Bà Cổ không hề để ý đến cơn giận của thằng con trai, lạidùng cái nhìn ám muội nhìn cô con dâu, “Con hiểu thế nào là chung một phòngđi.”
“Mẹ” Hạ Cúc Hoa luống cuống chân tay, bất chợt gặp ánh mắt lạnhlùng mà Cổ Tiêu phóng tới, trong lòng lại càng không biết là sao mới phải. Xemra mẹ toàn tâm toàn ý muốn hai người hòa hảo, nhưng mà...Điều này vốn không cókhả năng.
“Tên tiểu tử ngu ngốc này, nếu để mẹ nhìn thấy Hạ Cúc Hoa phảingủ ở khách phòng, thì con cũng đừng trách mẹ mà biết được , thì sẽ tức giận thếnào.” Bà Cổ cậy già lên mặt uy hiếp.
Bà biết con mình luôn hiếu thuận, dù thế nào cũng giữ mặtmũi cho người làm mẹ như bà. Nói thật ra, bà thực thích cô bé Hạ Cúc Hoa này,không phải chỉ vì ảnh hưởng của chuyện con trai bà làm với cô trước kia, bà chắcchắn một điều cô là một cô gái tốt khó mà có được. Đương nhiên, bà cũng khôngphải là không hiểu cảm giác của con trai mình, chỉ là bà tin tưởng con bà có mộtloại tình cảm phức tạp dành cho Cúc Hoa.
Nghe Bà Cổ nói vậy, Hạ Cúc Hoa cũng không thể nói gì thêm,chỉ biết gật đầu, nói tiếng chúc ngủ ngon rồi bước lên lầu.
“Mẹ cũng cần phải đi ngủ rồi, người tới tuổi cũng đã làkhông còn mấy thời gian, không biết đến khi nào mới được ôm cháu nội đây, cứ thếnày sống cũng thật uổng. Tiêu à, con ngày mai đến công ty xem thử, nhất định phảidành ra được mười ngày nữa tháng đi hưởng tuần trăng mật.” Bà Cổ tuy chỉ là lầmbầm làu bàu, nhưng vẫn là cố ý cho con nghe thấy.
Cổ Tiêu nhịn không được thở dài một hơi, tuy rằng tức giận,nhưng bản thân sao lại đi chấp với một người già cả như mẹ chứ, không có biệnpháp mà. Mà mẹ anh cũng nói không sai, bà cũng đã lớn tuổi như vậy, chẳng lẽchính mình lại phát giận với bà sao ? Nghĩ đến đây thì anh cũng bước theo lên lầu.
★ ★ ★
Cửa phòng cạch một tiếng rồi mở ra, làm cho Hạ Cúc Hoa đangthay đồ bị dọa sợ mà nhảy dựng lên. Cô quay đầu lại, Nhìn Cổ Tiêu với sắc mặtkhó coi bước vào, Anh cũng không có mở miệng, chỉ cố tháo chiếc cavat ở cổ, cởiđi bộ tây trang trên người.
Hạ Cúc Hoa trầm mặt trong chốc lát, “Tôi có thể ngủ ở đây chứ”
Nghe vậy, Cổ Tiêu ngẩng đầu hung hăng trừng liếc cô một cái.
Hạ Cúc Hoa cũng không đoán được Anh suy nghĩ cái gì, đánh hỏilại : “Tôi có cần phải trở về phòng tắm không ?”
Cổ Tiêu lạnh lùng hỏi lại : “Nơi này không có phòng tắm sao?”
Hạ Cúc Hoa gật đầu, cầm lấy áo quần, mở cửa bước vào phòng tắm,rồi cũng lại tắm rất nhanh liền bước ra ngoài, thấy Cổ Tiêu đã cởi sạch chỉ đểlại độc nhất mảnh vải cuối cùng, để lộ ra thân hình kiện mỹ, Hạ Cúc Hoa khôngkhỏi đỏ mặt: Tuy cô cùng anh đã sinh một đứa con, nhưng kì thật vẫn là cô thiếunữ mười chín tuổi thanh thuần không hiểu đời cuả năm đó.
Cổ Tiêu đang tự sinh hờn dỗi, không thèm liếc cô mà bướcluôn vào phòng tắm
Hạ Cúc Hoa đi về khách phòng của mình, ôm theo chiếc chăn điqua đây, trong phòng được trải một lớp thảm rất dày, Hạ Cúc Hoa tự ý trải chănlên sàn nhà rồi đi ngủ, hôm này cô thực sự là mệt chết đi được.
Khi cô mười tám tuổi, cũng từng ảo tưởng về hôn lễ của chínhmình, rất đơn giản, thật mộc mạc, không cần áo cưới, không cần giáo đường, chỉcần đứng bên cạnh cô dâu xinh đẹp là người đàn ông mà cô yêu là đủ rồi, hai ngườicứ thế nắm tay nhau cùng bước, cứ thường thường thản nhiên mà đi qua hết đờingười. Nhưng mà, hôn lễ hôn nay thực sự hoa lệ, cũng có một chú rể tựa như bạchmã hoàng tử bên cạnh, nhưng lại không thể tạo cho cô chút hưng phấn gì. Bởi vìkhông biết từ khi nào cô đã đánh mất luôn cảm xúc hỉ nộ ái ố.
Trong lúc ngủ mơ màng, Hạ Cúc Hoa cảm nhận được Cổ Tiêu bướcra. Cô chỉ muốn ngủ thôi, chính là bên ngoài có một trận gió lạnh thổi vào làmcho cô bừng tỉnh, khi bé con mới sinh, hai mẹ con cô ngủ trên một căn gác caonhất trên chỉ có mái tôn, mùa hè nóng như thiêu, mùa đông thì lạnh thấu xương,cô phải luôn lo lắng con trai có bị nóng hay lạnh nên buổi tối không biết thứcdậy bao nhiêu lần để kiểm tra. Hiện giờ con trai bỏ cô đi rồi, cô vẫn vô thực bừngtỉnh trong đêm, nhưng lại không còn nhìn thấy giương mặt nhỏ nhắn quen thuộckia nữa, lại làm cho lòng cô vừa đau vừa mê mang.
Hạ Cúc Hoa cảm giác có hai bàn tay to lớn đang kéo lấy cô,làm cô bất giác mở to đôi mắt, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Cổ Tiêu lại lêncơn tức giận, cô khó hiểu nhìn anh.
“Cô khinh thường giường của tôi đến nổi không thèm ngủ trên đóư ?” Cổ Tiêu tức giận nói.
“Nhưng mà...” Hạ Cúc Hoa không hiểu, vừa rồi cô hỏi anh đúnglà không có lên tiếng phản đối a !
“Cô không phải lại muốn ở trước mặt mẹ tôi rồi khóc lóc kể lểtôi để cô ngủ trên sàn dấy chứ ?”
“Tôi không khóc” Giọng nói Hạ Cúc Hoa ẩn ẩn vài phần chuaxót.
Nghe vậy Cổ Tiêu trừng mắt nhìn cô, “Đi lên ngủ, có nghe thấykhông đó ?”
Hạ Cúc Hoa gật đầu, ôm luôn đống chăn của cô đặt lên giường,nhẹ giọng nói : “Tôi đi ngủ trước đây.”
Cổ Tiêu gật đầu, Hạ Cúc Hoa liền nằm xuống mà ngủ, tuy giờ vẫnchỉ là một mình ngủ, nhưng tựa như có cái gì đó gỏ nhẹ vào lòng cô, làm cho côkhông thể yên ổn đi vào giấc ngủ.