Hoắc tiên sinh ngồi trên sô pha chờ đến tối, nhưng Bạch Thanh Thanh vẫn chưa về, tin nhắn anh gửi cho Bạch Thanh Thanh như đá chìm dưới đáy biển, không nhận được hồi âm. Đến khi anh đói bụng, đi vào phòng bếp kiếm đồ ăn linh tinh để lấp bụng rồi tìm Bạch Thanh Thanh ở các căn phòng khác.
Hoắc tiên sinh ôm Chúc Chúc tìm khắp nơi, cuối cùng nhìn thấy một tờ giấy trên bàn trà. Nó bị đè bên dưới đĩa đựng trái cây, nếu không nhờ Chúc Chúc nhắc nhở thì anh đã bỏ qua luôn.
“Em có việc phải ra ngoài, anh cứ tiếp tục chuẩn bị hôn lễ, em quay về sẽ trực tiếp tham gia.”
Hoắc tiên sinh lặp lại từng chữ mấy lần, đã xác nhận cả mặt sau tờ giấy, mới không thể tin được chỉ có nhiêu đó.
Bạch Thanh Thanh đi rồi? Đi đâu? Khi nào trở về? Kêu anh chuẩn bị hôn lễ, nhưng ngày nào mới tổ chức? Nếu đã làm xong mà Bạch Thanh Thanh chưa về thì làm sao bây giờ?? Không có nữ chính thì hôn lễ còn gọi là hôn lễ sao???
Hoắc tiên sinh hoang mang.
Anh lấy điện thoại gọi cho Bạch Thanh Thanh không ngừng, chỉ nghe được tiếng nhắc nhở không gọi được.
Hôn lễ cũng đã bàn đến, chỉ cần kết hôn xong là có thể trói Bạch Thanh Thanh, kết quả vậy mà Bạch Thanh Thanh bỏ trốn?!
Hoắc tiên sinh đau lòng muốn chết, ôm Chúc Chúc nằm trên cái giường lạnh lẽo, trợn to mắt nằm cả đêm, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ đã sáng lên, mới run rẩy ngồi dậy.
Tìm về được lý trí, anh bấm số của Đỗ Linh gọi qua.
“Alô.”
“Là tôi, Hoắc Minh Châu.”
“Sao vậy?” Đỗ Linh buồn bực nhìn đồng hồ, lúc này phần lớn mọi người còn đang ngủ mơ đấy.
“Cô có biết Thanh Thanh đi đâu không?”
“Thanh Thanh? Không phải Thanh Thanh đang ở cùng anh sao?” Đỗ Linh ngáp một cái: “Nếu bây giờ cậu ấy không ở đó, có thể là đã đi tập thể dục buổi sáng, nhưng mà gần đây cậu ấy thích ngủ, chắc là không thức sớm đâu nhỉ?”
“Thanh Thanh đi ra ngoài.”
“Hả?”
Hoắc tiên sinh nhìn nội dung tờ giấy, nói: “Cô ấy để lại một tờ giấy cho tôi, nói muốn đi ra ngoài, để tôi tiếp tục chuẩn bị hôn lễ, chờ cô ấy trở sẽ trực tiếp tham gia.” Anh gằn từng chữ một: “Nhưng cô ấy không nói với tôi rốt cuộc khi nào mới về, cũng không nói đi đâu, tôi gọi cho cô ấy nhưng không ai bắt mấy.”
Đỗ Linh sửng sốt một chút: “Đi xa nhà?”
“Đúng vậy.”
Trong điện thoại quỷ dị tạm dừng suốt mười giây.
Hoắc tiên sinh nắm chặt tờ giấy trong tay, hỏi cô ấy: “Bình thường cô ấy gần gũi với cô nhất, cô cũng biết rõ hành trình của cô ấy, cô biết cô ấy đi đâu không?”
“Tôi biết, có điều… Tôi nghĩ, anh không tìm thấy cậu ấy được đâu.” Đỗ Linh nói chậm rãi. Trong lòng rơi lệ đầy mặt, dùng sức lắc lắc người bạn thân ngay thời khắc mấu chốt mà rớt mất sợi dây xích, hận không thể kéo cô từ thế giới nội tâm ra ngoài thực tại.
Hoắc tiên sinh khó hiểu: “Vì sao?”
“Thanh Thanh có một ít hạng mục ở nước ngoài, tôi chỉ phụ trách công việc trong nước, còn ở nước ngoài thì tôi không có cách nào, là một người khác đảm nhận việc đó.” Đỗ Linh nói: “Trước kia cô ấy cũng thế, chỉ cần ra nước ngoài là giống như bốc hơi khỏi nhân gian, hình như hạng mục ở nước ngoài có hiệp nghị bảo mật, không thể nói ra, nên cũng không liên hệ được với cậu ấy, nếu cô ấy không nói khi nào quay về, tôi thấy anh chỉ có thể chờ.”
“Trước kia cô ấy cũng thế này?”
“Đúng vậy, khi đó đang ở cùng với… Khụ, những người bạn trai trước anh, mỗi lần cô ấy nhận được tin tức nào, cũng sẽ vội vã rời đi, không kịp nói tiếng nào, mấy người bạn trai đó không thấy cô ấy, cuối cùng… Anh hiểu mà.” Đỗ Linh dừng một chút, vội vàng nói: “Nhưng mà anh yên tâm đi, Thanh Thanh xử lý chuyện bên kia xong sẽ trở về ngay thôi.”
“Mất bao lâu?”
“Dựa theo quá khứ thì ít nhất là một tháng, nhiều nhất là hai tháng, không hơn đâu.”
Hoắc tiên sinh sắc mặt âm trầm cúp điện thoại.
Anh vuốt ve bộ lông mềm mại của Chúc Chúc, lặng im đứng ở mép giường thật lâu, mới vào phòng vệ sinh sửa soạn, không gọi trợ lý Trương đến chở, tự mình lái siêu xe bản giới hạn đến công ty.
Dương Xảo Mạn đi làm đúng giờ, cô ấy vừa vào văn phòng chưa bao lâu thì thấy Hoắc tiên sinh hấp tấp đi vào.
“Hoắc tổng?” Dương Xảo Mạn nhìn sau lưng anh, không thấy bóng dáng Bạch Thanh Thanh.
Anh nhét Chúc Chúc trong lòng vào mình Dương Xảo Mạn, sấm rền gió cuốn mà phân phó: “Tra hướng đi của Thanh Thanh.”
“Bạch tiểu thư?” Dương Xảo Mạn sửng sốt: “Không phải Bạch tiểu thư đang ở nhà sao?” “Cô ấy có việc đi xa nhà, không nói đi đâu, cũng không nói chừng nào về.” Hoắc tiên sinh đau đầu xoa xoa thái dương: “Tra ở sân bay, xem cô ấy đến nước nào, sau đó phái người đi theo.”
Cái cái cái cái gì?! Bạch Thanh Thanh chạy?!
Dương Xảo Mạn lắp bắp vâng dạ, xoay người ôm Chúc Chúc, gọi cho trợ lý Trương.
Hôm qua cô ấy còn thương lượng chuyện hôn lễ với Hoắc tổng và Đỗ Linh, bây giờ ngay cả hoàng lịch còn chưa xem, ngày kết hôn cũng chưa định, vậy mà Bạch Thanh Thanh chạy rồi, cho dù là đào hôn thì có phải hơi sớm không?
Huống chi với thái độ hàng ngày của cô, căn bản không có vẻ muốn đào hôn, đừng nói Hoắc tiên sinh, Dương Xảo Mạn đã bị hành động của Bạch Thanh Thanh khiến cho chấn kinh rồi.
Cô ấy thông báo cho trợ lý Trương xong, trộm gọi cho Đỗ Linh.
“Cô biết Bạch Thanh Thanh đi đâu không?”
Đỗ Linh bên kia trợn trắng mắt: “Vấn đề này sáng nay ông chủ của cô đã hỏi tôi, tôi không biết. Thanh Thanh ra nước ngoài, hành trình ở nước ngoài của cậu ấy do người khác xử lý, tôi không rõ.”
“Cô không có phương thức liên hệ với người đó?”
“Do không liên quan đến chuyện trong nước, nên tôi chỉ biết có sự tồn tại của người đó.”
Dương Xảo Mạn hỏi tiếp: “Vậy cô ấy có để lộ ra đích đến không?”
“Đây là quyết định lâm thời, tôi không rõ nữa.” Đỗ Linh nói: “Hơn nữa với trạng thái cơ thể hiện tại của Thanh Thanh, tôi không nghĩ cậu ấy sẽ bỏ chạy đâu.”
“Trạng thái cơ thể của cô ấy?” Dương Xảo Mạn nhớ đến khoảng thời gian trước Bạch Thanh Thanh không ổn lắm, vội vàng truy vấn: “Cô ấy bị gì vậy?”
“À… Tôi nói, Thanh Thanh mang thai?” Đỗ Linh mờ mịt: “Các người không biết sao? Hôm qua mới kiểm tra đó, một tháng rồi.”“…”
Dương Xảo Mạn trầm mặc cúp cuộc gọi.
Nhìn thái độ Hoắc tổng của bọn họ, chỉ sợ bây giờ vẫn chưa biết?
Dương Xảo Mạn do dự một lát, cô ấy nhìn thoáng qua Chúc Chúc, cẩn thận nhìn qua Hoắc tiên sinh, Hoắc tiên sinh ngồi trước bàn làm việc, vẻ mặt không kiên nhẫn phê sửa văn kiện, lòng anh đang bị Bạch Thanh Thanh chiếm cứ, căn bản không có tâm tư làm chuyện khác, tùy ý phê sửa mấy bản, nôn nóng lật lật vài tờ rồi đứng dậy bất an đi tới đi lui trong văn phòng.
Có lẽ chú ý đến tầm mắt của cô ấy, Hoắc tiên sinh quay đầu nhìn, ánh mắt giống như nhìn người chết, khí thế như dời núi lấp biển phóng tới, Dương Xảo Mạn gần như lập tức rụt đầu về.
Nhìn bộ dạng bây giờ của Hoắc tổng, cô… cô vẫn nên để muộn một chút rồi nói sau…
Dương Xảo Mạn ôm Chúc Chúc, chật vật đào tẩu.
Trợ lý Trương đến rất mau, Dương Xảo Mạn vừa đi ra ngoài một lát, đã gặp anh ta, nói hết chuyện của Bạch Thanh Thanh cho anh ta, sau khi biết được, trợ lý Trương nhận lệnh đi rồi.
Dương Xảo Mạn an ủi: “Tôi nghĩ Bạch tiểu thư quá gấp, nên mới không cẩn thận quên mất, chờ trợ lý tra xong các chuyến bay, biết được Bạch tiểu thư đi nước nào, phạm vi mục tiêu được thu nhỏ lại, đến lúc tìm Bạch tiểu thư sẽ dễ hơn nhiều.”
Hoắc tiên sinh gật đầu.
Anh cũng biết sự thật này, nhưng một ngày chưa nhìn thấy Bạch Thanh Thanh là một ngày anh chưa yên tâm.
Trong lúc trợ lý Trương đang điều tra, Hoắc tiên sinh trong lòng càng ngày càng nôn nóng, anh đi tới đi lui trong văn phòng, hàng vỉa hè còn bị anh mài đến tróc da, mới ngồi xuống ôm Chúc Chúc bắt đầu vuốt lông, đến khi bộ lông nhu thuận của cún con bị anh xoa thành tổ chim mới chột dạ thả tay ra.
“Ngao ô…”
Hoắc tiên sinh ho một tiếng, hỏi: “Trước khi Thanh Thanh đi có nói gì với cô không?”
Dương Xảo Mạn: “Hả?”
“Cô nói, Thanh Thanh đột nhiên rời đi, có phải cô ấy không muốn lấy tôi hay không?”
“Sẽ không, Hoắc tổng.” Dương Xảo Mạn bình tĩnh nói. Ngay cả con cũng chuẩn bị sinh cho anh, có giống người không muốn kết hôn hay không.
Hơn nữa với bộ dáng bình thường của Bạch Thanh Thanh, xin lỗi Hoắc tổng chứ, cô ấy đem Hoắc tổng sủng lên tận trời, cái gì cũng theo ý Hoắc tổng, ngay cả nằm trên cũng cho Hoắc tổng, hơn nữa dục vọng chiếm hữu của Bạch Thanh Thanh với Hoắc tổng lớn như này, sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội này?
Nghĩ tới nghĩ lui, Dương Xảo Mạn cũng chỉ có thể nghĩ rằng Bạch Thanh Thanh luôn luôn suy xét toàn diện đã không cẩn thận nên mới quên nói cho Hoắc tổng.
Hoắc tiên sinh cũng hiểu đạo lý này, anh gật đầu, đang định đổi đề tài dời đi lực chú ý, bỗng nhiên ánh mắt bị thứ trên bàn cô ấy hấp dẫn.
Là một quyển sách.
Phong cách bìa sách quen thuộc, tựa sách cay mắt, ngay cả tên tác giả cũng giống y chang.
Mí mắt Hoắc tiên sinh giựt giựt, chỉ vào nó hỏi: “Đây là gì?”
Nhìn theo hướng tay anh, Dương Xảo Mạn cũng thấy được quyển sách đó, vội vàng cầm lấy, cung kính đưa qua: “Đây là Đỗ Linh cho tôi, cô ấy nói nó rất hay, còn có cuốn sau nữa.”
Thứ đang bị Hoắc tiên sinh cầm, đúng là cuốn《 Tổng giám đốc bá đạo yêu tôi 》.
Dương Xảo Mạn lấy cuốn còn lại đưa cho anh.
Hoắc tiên sinh vừa cúi đầu là thấy cái tên——《 Cô vợ xinh đẹp mang thai bỏ trốn của tổng giám đốc 》.
Mí mắt anh giựt giựt, nhớ đến sự thật mình đã xuyên qua.
Tác giả có lời muốn nói: Hoắc tiên sinh vẫn chưa biết gì.
Có lẽ Thanh Thanh sẽ không lên sàn một thời gian _(:_” ∠)_
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]