Sáng hôm sau, Hoắc tiên sinh tỉnh dậy với cơn đau nhức trên eo. 
Chúc Chúc đang canh giữ một bên nhào qua liếm liếm mặt anh: “Gâu gâu!” 
“A…” Hoắc tiên sinh ôm cao nó lên, chậm chạp ngồi dậy, anh cúi đầu mờ mịt nhìn những dấu hôn trên cơ thể mình, trong chốc lát chưa kịp hiểu: “Aizz…” 
“Gâu gâu!” 
Đêm qua, anh mở quyển tiểu thuyết đó của Bạch Thanh Thanh, phát hiện nam chính trong truyện có cùng trùng hôp với anh, sau đó… Gương mặt Hoắc tiên sinh đỏ lên, động tác vuốt lông Chúc Chúc cũng dừng lại, anh cúi đầu nhìn dấu vết trên người mình, gần như lập tức xoay đầu. 
Sau đó! Anh cùng cùng Bạch Thanh Thanh, cùng Bạch Thanh Thanh… Cùng cô ấy… 
Hoắc tiên sinh có nhớ thế nào cũng không nổi nữa. 
Anh vội vàng lấy quần áo đặt bên cạnh tròng vào người, che đi những vệt hồng trên người, cúi đầu xuống không thể thấy gì nữa, mới thở phào nhẹ nhõm, đi cùng Chúc Chúc ra ngoài. 
Cháo và rau dại trong nồi đang được nấu, Bạch Thanh Thanh đưa lưng về phía anh ngồi trên ghế gấp nhỏ, đầu gối còn đặt áo khoác của anh, không biết đang gì. Hoắc tiên sinh vốn định đi qua nói vài câu với cô, nhưng những ký ức tối hôm qua lại trào ra, mặt già lập tức đỏ lên, cầm đồ đạc rửa mặc đi đến bờ sông. 
Chúc Chúc nhắm mắt theo đuôi bên chân anh, suýt nữa bị anh đạp trúng, Hoắc tiên sinh quan tâm nhìn nó, dư quang nơi khóe mắt đúng lúc nìn thấy Bạch Thanh Thanh, anh không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-lay-nham-kich-ban/2140967/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.