*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Hoắc tiên sinh tiếp tục bị liếm tỉnh. 
Anh vừa mở mắt, thấy được đôi mắt đen lúng liếng như quả nho, bộ lông mềm mại cọ anh, Hoắc tiên sinh vừa tỉnh ngủ vẫn chưa suy nghĩ kịp, anh duỗi tay ôm chó lên, trong miệng nhắc mãi: “Sao Bạch Thanh Thanh có thể đem mày qua đây?” 
… Á? 
Tất cả ký ức trong nháy mắt tuôn ra, Hoắc tiên sinh tức khắc trừng lớn mắt, trong đầu chỉ còn lại có gương mặt sát gần của Bạch Thanh Thanh đêm qua, hình ảnh kia không ngừng lặp lại, không hề tiêu tán. 
“Ngao!” 
“Bạch Thanh Thanh kêu mày qua đây?” 
“Ngao ô.” 
Tính toán thời gian, đúng là lúc ăn sáng. 
Hoắc tiên sinh xốc chăn lên xuống giường, anh đặt Chúc Chúc xuống đất, chó con không rời anh một bước, ngửa đầu nhìn anh sửa soạn, mới dùng đỉnh đầu đẩy chân anh đi ra cửa. 
Cửa phòng đối diện mở ra một nửa, mùi hương nồng đậm câu nhân (câu dẫn người khác) bay ra, Chúc Chúc “Ngao” một tiếng, hưng phấn chui qua kẹt cửa đi vào, không bao lâu, nó chạy ra thật nhanh, đẩy đẩy Hoắc tiên sinh đi vào trong. 
Bạch Thanh Thanh đang bận rộn trong bếp, trên bàn đã bày không ít đồ ăn, Hoắc tiên sinh nhìn sơ qua, dư sức cho hai người ăn. 
“Anh đến rồi.” Bạch Thanh Thanh không quay đầu lại: “Lại đây.” 
Hoắc tiên sinh nghe lời đi qua, một đôi đũa gắp một cái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-lay-nham-kich-ban/2140946/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.