Nhân vật được vẽ trên bìa loáng thoáng bóng dáng của Hoắc tiên sinh, càng không cần nói đến bảy chữ chói mắt kia, Hoắc tiên sinh đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng chưa từng tưởng tượng Bạch Thanh Thanh sẽ đọc loại sách này. 
Tổng, tổng giám đốc bá đạo yêu tôi… Cô… Hoắc tiên sinh đỏ mặt. 
Anh lắp bắp nói: “Sao cô lại đọc thứ này?!” 
“Tôi cần giải thích vài thứ?” 
Hoắc tiên sinh khẩn trương nhìn chằm chằm cô: “Giải thích chuyện gì?” 
Đây là sách Đỗ Linh mang đến, Đỗ Linh thích chứ không phải cô, thật ra trước kia cô chưa từng đọc loại sách này, nhưng Hoắc Minh Châu không quen biết Đỗ Linh, nghĩ kĩ lại thì bản thân mình đang đọc nó, còn… không chỉ một lần. 
Bạch Thanh Thanh nghĩ ngợi, thản nhiên thừa nhận: “Không sai, tôi đang đọc đó. Có gì à?” 
Ha, đúng là không biết xấu hổ. 
Hoắc tiên sinh nghẹn lời, tầm mắt dừng trên người cô, chậm chạp nằm xuống, xê dịch qua một bên giường khác, không biết từ khi nào trong mắt anh đã có thêm cảnh giác: “Cô…” Liệu Bạch Thanh Thanh có làm gì mình không? 
Nhân vật trong sách đó có cùng họ tên với anh, thân phận tổng giám đốc bá đạo cũng trùng với anh, nhìn mấy chữ trên bìa, chậc chậc, tổng giám đốc bá đạo yêu tôi. Anh biết ngay mà, Bạch Thanh Thanh không phải người dễ dàng bỏ cuộc, nhất định trong lòng vẫn còn cảm giác với anh. 
Mắt Hoắc tiên sinh hiện lên một tia đắc ý, anh cố hạ khóe miệng xuống, bộ dạng ‘tôi đã nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-lay-nham-kich-ban/2140942/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.