Màu đỏ rất rực rỡ kiêu ngạo lóa mắt, nhưng thật sự rất không xứng đôi với Hoắc tiên sinh. 
Mới vừa thảo luận trong công ty có ai trèo lên thổ hào, kết quả chiếc xe dừng ngay trước mặt thổ hào lớn nhất trong công ty, trong chốc lát, âm thanh nghị luận đều ngừng lại. 
Đầu óc Hoắc tiên sinh nháy mắt trống rỗng. 
Cửa sổ xe chầm chậm hạ xuống, gương mặt Bạch Thanh Thanh dần hiện ra, kính râm to che hơn nửa khuôn mặt, lộ ra đôi môi và cằm tinh xảo, kim cương trên kính dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng chói lòa, Hoắc tiên sinh nhìn qua, chỉ thấy đầu váng mắt hoa. 
Anh tỉnh táo lại, chăm chú nhìn qua, chỉ thấy Bạch Thanh Thanh tháo kính râm, tùy tiện ném qua bên cạnh, khóe mắt cô hơi cong lên, tầm mắt đời đến Hoắc tiên sinh, nở nụ cười nhẹ, màu môi diễm lệ làm Hoắc tiên sinh không thể rời mắt. Trong lúc hoảng hốt, hình như nghe thấy Bạch Thanh Thanh nói “Lên xe”, cơ thể không tự chủ được đi qua. 
Chờ đến khi Hoắc tiên sinh phản ứng kịp thì xe đã bắt đầu chạy, qua kính chiếu hậu, anh có thể thấy được siêu xe của mình đang chậm rãi chạy ra. 
Hoắc tiên sinh cúi đầu nhìn thoáng qua dây an toàn, có chút mê mang: “Sao cô lại ở đây?” 
“Đón anh tan làm.” 
“…” 
Thật lâu sau đó, Hoắc tiên sinh mới nghẹn ra một câu: “Tôi có xe.” 
Bạch Thanh Thanh cười như không cười nhìn anh một cái. 
Nhận được ánh mắt này, Hoắc tiên sinh lập 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-lay-nham-kich-ban/2140937/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.