Trong ấn tượng của cô, Diêu Phương là một người vô cùng chú trọng bảnthân, cho dù ở nhà, ngày nào bà ấy cũng ăn mặc quý phái, trang điểm tỉmỉ. Nhưng mà hôm nay, mặc dù trên người bà vẫn khoác bộ quần áo xinhđẹp, nhưng nếu nhìn kĩ, sẽ phát hiện ra trên khóe mắt bà có mấy nếpnhăn, trên đầu còn xuất hiện tóc bạc. Đặc biệt nhìn hàng chân mày nhănlại khiến người ta có cảm giác bà đang có một nỗi ưu sầu gì vậy.
Thấy bà như vậy, trong lòng Văn Hinh đột nhiên cảm thấy không có tư vị.Cho dù đã sống chung dưới một mái nhà mấy tháng trời, mặc dù chưa cónhiều tình cảm, nhưng sự quan tâm của Diêu Phương đối với cô, cô vẫn cóthể cảm nhận được.
Cô biết, bởi vì cô bỏ đi, bà ấy nhất định hàng đêm không ngủ ngon giấc.Cô cũng biết, hôm nay bà ấy đến đây, bà đã lấy hết dũng khí rồi. Côbiết, bà ấy nhất định sẽ bắt Du Thần ích tới thăm cô.
“ Tại sao anh ta lại không đáp ứng?” Khi nói câu này, mặt cô dường nhưkhông biến sắc, cố gắng không để Diêu Phương nhìn ra chút manh mối nào.
“ Không biết.” Đây cũng là điều mà Diêu Phương không hiểu, càng ngày bà càng không hiểu tâm tư của con trai bà rồi.
“ Vậy hôm nay bà tới tìm tôi có việc gì?” Văn Hinh nhìn bà, trên khuônmặt cii không hề lộ ra một chút cảm xúc thừa thãi nào ngoài vẻ bìnhthản.
“ Chỉ muốn thăm cô một chút.” Rốt cuộc Diêu Phương cũng nhìn thẳng vàoánh mắt của Văn Hinh, sau đó cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-lanh-lung-xin-diu-dang-chut/1985147/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.