Nghe vậy, Văn Hinh lập tức ngây ngẩn cả người, những lời cô vừa mới nóivới Diêu Phương. Hơn nữa, cả cô và Diêu Phương đều biết, Du Thần Íchchắc chắn sẽ không tới xin lỗi cô, chứ nói gì quỳ xuống.
Nhưng mà, nếu như thực sự Du Thần Ích tới xin lỗi cô, cô sẽ tha thứ cho anh ta sao?
Lăng Hạo Thiên thấy vẻ mặt mê mang của cô, anh lập tức hiểu, không khỏi cảm thấy trong lòng đắng chát.
Chạng vạng, thím Trương cũng tới, lại mang món cá hấp mà Văn Hinh thíchăn nhất, theo bà tới còn có Tề Nhân Kiệt. Thấy vẻ mặt thỏa mãn khi ăn đồ ăn thím Trương mang tới của Văn Hinh, Tề Nhân Kiệt rốt cuộc cũng nở nụcười thỏa mãn.
“Đứng lại!” Đêm khuya yên tĩnh, Du Thần Ích lết thân xác mệt mỏi sau 1ngày làm việc trở về nhà, vừa mới vào phòng khách, liền thấy, mẹ mìnhđang ngồi trên ghế sôpha đang lạnh lùng nhìn mình, dường như đã đợi thật lâu rồi.
“Có chuyện gì không?” Anh ta ngừng lại, lạnh giọng hỏi. Kể từ sau hômđó, quan hệ giữa anh ta và mẹ bắt đầu trở nên lạnh hơn, hôm nay là lầnđầu tiên họ nói chuyện với nhau.
Diêu Phương nhìn Du Thần Ích vẫn đưa lưng về phía mình, ánh mắt lànhlạnh rốt cuộc trở thành bất đắc dĩ, đau khổ,”Hôm nay mẹ tới bệnh việnthăm Văn Hinh rồi.”
Nghe thấy cái tên này, thân thể Du Thần Ích bỗng chốc cứng đờ, anh tadừng lại hồi lâu, mới lạnh nhạt nói:”Người đàn bà đó giờ chẳng liên quan gì tới con cả.” Nói xong, anh ta bước chân lên lầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-lanh-lung-xin-diu-dang-chut/1985143/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.