Đau đầu quá! Đây là cảm giác đầu tiên sau khi Văn Hinh tỉnh lại, ót cô bị đau rát, cô đưa tay sờ một cái xem đến cùng đã xảy ra chuyện gì, định cử động, cô lại hoảng sợ phát hiện ra, căn bản mình không thể nhúc nhích được. Cô cúi đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện ra, chân tay mình bị trói cột vào một chiếc ghế, không nhúc nhích được chút nào.
Sau đó cô nghiêng người nhìn xung quanh một chút, phát hiện mình bị đưa vào trong một căn phòng rộng rãi, nhìn dáng dấp, hình như đây là một bãi phế xưởng sửa xe.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Cô nhớ rõ ràng là mình ở nhà mà….
Đột nhiên, cô lập tức sửng sốt, dường như nhớ ra cái gì. Cô nhớ, lúc cô đang nằm trên ghế salon, chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên nghe thấy bảo mẫu hét thảm một tiếng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bảo mẫu đã nằm bất tỉnh trên mặt đất, đầu chảy rất nhiều máu. Cô vừa định mở miệng, sau đó cảm thấy ót của mình chua xót, sau đó thì cô không hề biết gì nữa.’
Cô chỉ nhớ mang máng, trước lúc mình bất tỉnh, dường như thấy một người, mà người kia hình như là…
“ Cô đã tỉnh?” Giọng nữ đột nhiên vang lên sau lưng, âm trầm, khiến người nghe rợn cả tóc gáy, nhưng Văn Hinh lại lập tức nghe ra, thanh âm này là của Lạc Tình.
Quả nhiên, nhìn theo hướng phát ra âm thanh, một bóng người mảnh khảnh chầm chậm đi tới trước mặt cô, cô ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên là Lạc Tình.
“ Cô đang làm cái gì vậy?” Cô hỏi cô ta, phút giây nhìn thấy Lạc Tình, cô vốn có chút bối rối trong lòng, giống như không dám khẳng định Lạc Tình sẽ không làm tổn thương cô vậy.
"Ha ha ha. . . . . ." Lạc Tình đột nhiên cười phá lên, thần sắc kia đã sớm không còn bộ dạng ngọt ngào động lòng người bình thường. cười xong, cô ta lại nở nụ cười đầy ngọt ngào, “ Mày nói xem tao ở đây làm gì? Đương nhiên là tao muốn tiễn mày lên Tây Thiên .”
Nghe vậy, sắc mặt Văn Hinh biến đổi , “ Lạc Tình, cô đừng có làm loạn, cô làm vậy là phạm pháp, cô biết chứ?”
Nhưng ai ngờ, Lạc Tình nghe xong chẳng những thấy có lỗi, ngược lại còn cười lớn hơn nữa, “ Phạm pháp?” Tao giờ không còn gì, còn sợ phạm pháp sao?” Nói xong, lại cười to.
Văn Hinh không khỏi nhíu mày, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc. Cô ta không còn cái gì là thế nào?
Lúc này, Lạc Tình ngưng cười, cúi đầu phẫn hận nhìn chằm chằm Văn Hinh, cắn răng nghiến lợi nói: “ Đều là do mày làm hại, nếu như không phải do mày, anh họ sẽ không chán ghét tao. Trước kia anh ấy rất thương yêu cưng chiều tao, nhưng kể từ khi mày xuất hiện, anh ấy đã thay đổi rồi, anh ấy không hề yêu tao nữa…”
( Incest bà con ạ)
“ Anh ta cũng không hề yêu cô, anh ta chỉ coi cô là em họ mà thôi.” Văn Hinh không nhịn được cắt đứt lời cô ta, muốn khiến cô ta nhận rõ sự thực, nhưng mà đối phương lại không chịu tỉnh ngộ như cô muốn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]