Hứa Mộ Nhan đột nhiên cảm thấy ngực của mình như đang bị một bàn tay nắm thật chặt, cái loại đau nhức này cuốn lấy toàn thân của cô, theo máurót vào từng bộ phận trong cơ thể, cô cầm thật chặt điều khiển TV trongtay, đến nỗi bàn tay đã trắng bệch nhưng cô không hề hay biết.
“Em không biết người phụ nữ vẫn một mực đang đứng bên cạnh Bùi Lạp Minhchính là người phụ nữ mà bấy lâu nay anh ta vẫn một mực tìm kiếm Hoắc Ấm sao?”
Hoắc.....
Hoắc Ấm?
Hai chữ này giống như khoảnh khắc hai viên đạn nặng kí đang oanh tạc Hứa Mộ Nhan, hô hấp của cô cũng không còn cảm giác đang thay đổi trầmtrọng, trong mắt trừ kinh ngạc, chính là rung động, không còn gìkhác....
“Này, Này, Mộ Nhan em còn ở đấy nghe anh nói không vậy? Này?”
Lúc này điện thoại trong tay Hứa Mộ Nhan thật giống như không có trọnglượng chảy xuống mặt đất, phát ra một tiếng ‘Phanh’, đâm vào trong màngnhĩ của cô.
Hồi lâu sau, Hứa Mộ Nhan mới thoáng lấy lại tinh thần nhặt điện thoạilên trả lời, “ Em...em biết rồi, em còn muốn sửa sang lại hành lý, nóichuyện sau, học trưởng.”
“Được... Vậy em mau dọn dẹp đi, có chuyện gì thì liền gọi cho anh.”
Sau đó cô nói được, rồi cúp điện thoại.
Ánh sáng của mặt trăng xuyên thấu qua rèm cửa sổ viền tơ màu vàng nhạtchiếu vào, ở nền gỗ trên sàn nhà chiếu lên chằng chịt những ánh sáng,đem điện thoại đặt ở trên ghế salon, Hứa Mộ Nhan lảo đảo đi về phíaphòng ngủ, nằm ngang như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-lanh-lung-lua-tinh-thanh-nghien/3122920/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.