Khi tỉnh lại Hứa Mộ Nhan nghe đượctiếng nước rơi tí tách bên ngoài cửa sổ thủy tinh. Cô khoác một cái áokhoác tùy ý đi tới bên cửa sổ, mưa không lớn cũng không nhỏ, bầu trờimột mảng mờ mịt, ngay sau đó khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn lập tức như bịsay nhẹ.
Cô ghét nhất trời mưa, đi bộ sẽ làm dơ giầy không nói,làm cô chán ghét hơn chính là gặp phải một vài tài xế vô lương tâm láixe đi qua bên cạnh thì làm nước bắn tung tóe đọng lên người cô. . .
Nhưng ngay khi cực kỳ oán giận, cô vẫn phải nhắm mắt đi làm.
Thật ra thì trước đây mẹ Bùi mẹ đã từng hỏi cô có muốn tài xế lái xe đưa côđi làm mỗi ngày không nhưng cô từ chối, bởi vì cô thích loại cảm giácchậm rãi đi trên đường đó, vô cùng thoải mái mà cũng có thể vận động. . .
Lúc Hứa Mộ Nhan đến bệnh viện, trợ lý Tô Vũ của cô và một bácsĩ lâu năm khác vẫn chưa tới nên phòng làm việc tựa như rất an tĩnh.
Cô mới vừa ngồi xuống không bao lâu, chỉ nghe thấy ở hành lang truyền đếnmột trận tiếng bước chân dồn dập rồi sau đó một bóng dáng vội vàng hấptấp đi vào, mang theo theo gió lạnh hơi nước tới.
- Thiếu phu nhân, cô mau đi xem Bùi tổng một chút đi! - Giọng nói An Thần dồn dập, trong mắt tràn đầy sốt ruột.
Lòng của Hứa Mộ Nhan không khỏi căng thẳng một chút, nhất thời sửng sờ tại chỗ.
Chẳng lẽ là Bùi Lạp Minh đã xảy ra chuyện gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-lanh-lung-lua-tinh-thanh-nghien/3122895/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.