Gặp được nhau là tình cờ, tình cờ gặp thêm vài lần khác thì được gọi là duyên. Trong chữ duyên ấy chính là chân mệnh.
Chuyến bay vào Sài Gòn không phải chỉ có mỗi Việt và Linh, còn có cả anh trợ lý đi theo để hỗ trợ. Như năng lực và kinh nghiệm của Linh hiện tại thì không thể nào sắp xếp và xử lý được những chuyện có khả năng sẽ xảy ra bất ngờ, cần thêm một thời gian nữa thì Linh mới có thể tự mình giải quyết.
Nhìn mọi người quay vòng vòng với dự án mới mà Linh không khỏi buồn bã.
- em vẫn nên ở phòng thiết kế thì hơn, em thấy mình ở cùng anh chẳng làm được việc gì cả. Còn mang lại rắc rối cho anh nữa.
Việt véo nhẹ má Linh một cái, vẫn là ánh mắt ôn nhu dịu dàng.
- em không cần phải lo gì hết, cho dù cả bầu trời sập xuống cũng có anh ở đây rồi.
Mặc dù nghe những lời ấy cảm thấy vui vẻ ấm áp trong lòng thật, nhưng Linh lại cảm thấy sợ. Cô nghe người ta nói rằng: " chẳng có bữa tiệc nào không tàn, chẳng có cuộc tình nào không phai". Sợ rằng mọi thứ trước mắt Việt dành cho cô chỉ là một chút mới lạ, lỡ sau này gặp được một cô gái đúng kiểu thanh mai trúc mã, liệu rằng tình cảm ấy có còn nguyên vẹn.
- Em đang suy nghĩ gì vậy?
- em là đang nghĩ tới công việc thôi.
- không được suy nghĩ linh tinh, biết chưa?
- em biết rồi.
- lát nữa khi gặp đối tác em không cần phải nói gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-la-soi/557713/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.