Linh ngượng ngùng đi xuống bếp, cũng không nghĩ nụ hôn đầu của bản thân lại mất theo cách ấy.
Nhìn những món ăn trên bàn Linh không nghĩ đó là do Việt chuẩn bị. Việt đi ra ngoài, vẫn còn thấy có chút gì đó gượng gạo.Tuy nhiên cũng cố gắng coi như không có chuyện gì xảy ra để Linh khỏi ngại ngùng.
- mấy món này là do anh làm cả sao?
- ừ, em ăn được không?
- tất nhiên là ăn được rồi. Sau này ai lấy anh chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
- em nghĩ như vậy?.
- ( gật đầu)
- Tôi thực ra đã tìm được người ấy rồi.
Linh đang ăn thì dừng lại. Chẳng hiểu sao lại thấy đau lòng. Sợ Việt nhận ra nên cố cười gượng.
- Chúc mừng anh nha.
- em không muốn biết người đó là ai sao?
- đâu có liên quan gì đến tôi.
Một vấn đề nhỏ ấy thôi cũng đủ cho 2 con người có hai cảm xúc buồn bã khác nhau.
Một lát sau.
Việt cho tay lên trán, rồi xoa xoa hai thái dương.
- anh làm sao thế?
- hơi đau đầu.
- tôi xin lỗi.
- chuyện gì?
- anh ốm mà vẫn phải nấu cơm.
- không sao?
Linh đi tới chỗ Việt, đặt tay lên trán anh xem có sốt không.
- may quá không sốt. Để tôi đi lấy thuốc cho anh.
Việt nắm lấy tay Linh kéo lại, hai ánh mắt lại chạm nhau.
- em ăn đi, không cần lo cho tôi..
Linh ngồi xuống ghế, rõ ràng có người yêu rồi mà còn đối sử với cô tốt như vậy.
- Mai em tới làm thư kí cho tôi luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-la-soi/557705/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.