Hoàng Việt lái xe trở về nhà, lúc này đồng hồ đã chỉ hơn 10 giờ đêm. Về tầm này chắc chắn mẹ sẽ không càu nhàu.
Bình thường anh ta khá lạnh lùng chẳng tiếp xúc nói chuyện với ai, tuy nhiên đối với mẹ lại vô cùng vui vẻ. Tình thương của anh ta dành cho mẹ lớn hơn bất cứ thứ gì trên đời này.
Vì anh ta cũng giống như Linh, bố mất từ khi còn nhỏ chỉ có duy nhất mẹ.
- Tổng Giám Đốc. Con đã trở về rồi.
- mẹ không thể gọi con bằng cái tên mà mẹ đã đặt hay sao?
- Nhìn con có vẻ mệt mỏi. Đừng nói với mẹ hai đứa đã đưa nhau đi đâu rồi đấy nhé.?
- Mẹ nói linh tinh cái gì thế.?
- không phải thì thôi con cáu cái gì. Mau vào nhà kể cho mẹ nghe.
Hoàng Việt vào trong nhà lập tức bị mẹ ép một xuống ghế.
- mau nói cho mẹ nghe buổi hẹn hò tối nay thế nào rồi.
- con thấy cũng bình thường.
- con bé có tốt không? Có ngoan không?
- bình thường.
- nó có thích con không?
- Con không biết..
- sao con cái gì cũng không biết thế?
- thôi con mệt rồi, con muốn đi ngủ. Mai ở công ty còn có cuộc họp.
Anh ta đi lên phòng, nhưng dù như thế thì mẹ anh ta cũng chẳng hề có ý định muốn bỏ cuộc.
Bà lập tức lấy điện thoại nhắn tin cho mẹ Linh.
" tình hình bên ấy thế nào rồi?"
Mẹ Linh đọc được tin nhắn ngay sau đó trả lời.
" không khả thi cho lắm, chúng ta cần phải xúc tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-la-soi/557694/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.