Tạ Tư Hạo cau mày suy nghĩ một chút."Không có, cứ như vậy."
Lý Hạo sai lầm lên thuyền giặc, tức giận nhìn cô một cái, đối với một tiểu oa nhi có thể dễ dàng như vậy định đoạt cho mình, hắn trừ cảm thấykhông thể tưởng tượng nổi được, cũng không nhịn vài phần kính trọng.
☆ ☆ ☆
Nơi này hiệu suất phục vụ quả thật là hạng nhất, không tới chốc lát, đồ sẽđược đưa lên tới, nhưng là cô ngồi trước mặt hắn chỉ là tiểu châu chấusao?
Nhìn! Một đĩa lớn đá bào vị xoài, không cần một phút, đã còn dư lại không tới một nửa, mà hắn một hớp cũng không có động đến !
Lý Hạo ngậm băng trong miệng, nếm đến vị chua ngọt trong nháy mắt hắnkhông khỏi cảm thấy có loại gì đó vọt vào trái tim, làm động tới hắn.
Nhìn bộ dáng Tạ Tư Hạo ăn như hổ đói, hắn không nhịn được hiếu kỳ nói: "Con bao nhiêu tuổi rồi ?"
"Sáu tuổi." Tay nhỏ bé vội đưa lên sáu ngón tay."Con đây gọi là Tạ Tư Hạo,chú có thể cùng dì ở đây một dạng, gọi con là Hạo Hạo."
"Sáu tuổi sao? Bộ dáng của con mới nhìn giống như tám tuổi, nói tới nói lui tráingược với đứa trẻ mười tuổi ." Hắn mân chặt khóe miệng, kinh ngạc lộ ramỉm cười.
" Mẹ con đều nói con tựa như tiểu ôn con mười hai tuổi ."
"A. . . . . ." Mày kiếm hắn vừa nâng lên, chợt nhíu lại."Đúng rồi, mẹ conđâu?" Bị đột nhiên nhắc nhở, hắn bắt đầu đối với mẹ cô bỏ cô ở nơi nàyhắn cảm thấy không vui.
Cô bé dùng muỗng bạc để gần trênđầu."Phía trên có nhà sách bán rất nhiều sách, mỗi một chút mẹ đều sẽmang con tới đây để làm việc."
"Tại sao không cùng mẹ lên lầu?"
"Mới không cần! Mỗi lần lên mẹ điều bắt con chờ thật lâu. Nơi này tương đốikhá! Nơi này có đá bào để ăn, còn có dì ở quán này biết con, sẽ cho conđây ăn thật nhiều bánh ngon!"
Con mắt Tạ Tư Hạo lập lòe nước, đột nhiên nhìn chằm chằm Lý Hạo đang đeo mắt kính.
"Làm sao vậy?"
"Hắc hắc, thành thật mà nói, chú, chú có phải hay không là đại ca xã hội đen?"
"Ách, không phải mặc tây trang màu đen, mang mắt kiếng màu đen, con đều cholà cái loại... " đại ca 』kia." Lý Hạo từ trước đến giờ môi luôn mím thật chặt, bất giác lại tạo ra nụ cười châm biến.
"Chú không phải sao?" Khóe miệng Tạ Tư Hạo rủ xuống.
"Không phải." Hắn buồn cười nhìn vẻ mặt cô thất vọng không che giấu chút nào." Vẫn tốt chú không phải, nếu không mẹ con nếu biết con gái bảo bối củamình cùng " đại ca " chung ngồi một bàn, nhất định sẽ bị dọa mà bệnh."
Thật sự kỳ quái, mình rõ ràng không phải người thích nhiều lời như vậy,nhưng là đối với cô, hiện tại tại sao hắn lại có tính nhẫn nại đi qualoa với tiểu oa nhi chỉ gặp lần đầu tiên này?
Đột nhiên, nhìn ngoài cửa sổ hắn thấy tài xế của hắn đang vừa lau mồ hôi, vừa luống cuống tay chân lấy điện thoại di động ra.
18 phút hai mươi giây! Hừ, coi như số cậu gặp may. Lý Hạo hừ nhẹ một tiếng, điện thoại di động cũng đồng thời vang lên.
Miệng Tạ Tư Hạo còn ngậm cái thìa, thấy hắn nói xong điện thoại, buồn buồnhỏi: "Chú, chú phải đi rồi hả?" Nhanh như vậy. . . . . . Cô còn muốn chú mời kem a, haizz . . . . . .
Nghe được cô bé than thở, khóe miệng Lý Hạo bất giác lại cong lên, hắn nhìn ra ý đồ của cô."
Trước khi chú đi, con còn muốn ăn gì nữa không? Chú mời." Hắn chuẩn bị đứng dậy đi đến quầy giấy tính tiền.
"Thật?" Ánh mắt của cô sáng lên."Vậy. . . . . . Chú, con đây muốn một phần siêu cấp vô địch đại đại đại kem!"
"Tạ, Tư, Hạo!" Chợt, Tạ Kiệt An tức giận la cô bé."Con mới vừa nói cái gì? !"
Một mái tóc mây cô luớt qua,cô mặc một bộ đồ công sở màu trắng, đôi mắtxinh đẹp nguy hiểm khẽ híp một cái. Tiểu ôn con này lại còn giám nói"Con đây", hơn nữa còn muốn người xa lạ mời? !
"Được rồi, mẹ, Hạo Hạo biết mình sai rồi, chỉ là Hạo Hạo cũng không phải là cố ý!" Tạ Tư Hạotự biết không ổn, vội vàng che cái miệng nhỏ nhắn ngoan ngoãn nhậntội,cô phát hiện bên chổ kia chú tựa hồ cũng sợ ngây người.
"Mẹ mẹ xem, mẹ không nên đem những chuyện xấu ở trong nhà để cho người ta biết được, mẹ hiện tại đem chú dọa cho sợ rồi kìa !"
Tạ Tư Hạo nhắc tới, ngược lại nhắc nhở mục đích Tạ Kiệt An thẳng tắp chạy về phía nơi này.
Mới vừa rồi,cô mới bước ra thang máy liền nhìn thấy con gái cùng một têngiống như đại ca xã hội đen ngồi chung một bàn, làm cô sợ tới mức bỏ lại biên tập, hoảng hốt chạy tới.
Chỉ là cô vừa chạy tới, liền bịhành động của con gái hại cô tức giận lên quên đi tất cả, tức giận tănglên, nó làm cô trở nên thảm hại..
Tạ Kiệt An chỉnh sửa thần sắc lại nói."Thật xin lỗi, vì con gái tôi đã gây ra cho anh phiền toái."
Cô nhẹ nhàng cúi đầu, dáng vẻ ưu nhã cùng với bộ dáng gươm tuốt vỏ trước, quả thật làm cho người ta lầm tưởng như hai người.
"Ách, cái đó. . . . . ." Lý Hạo không hiểu vì sao khi mình nghe được thanh âm của cô thì da đầu chợt vọt qua một trận tê dại.
Thân thể mềm mại Tạ Kiệt An chợt cứng đờ, ngực cảm giác yên lặng nhiều nămnay lại bị cái gì đó đem chấn động, hai lỗ tai cô chợt vang lên âm thanh ong ong, đầu cô cảm thấy choáng váng, cô. . . . . . chóp mũi cô cảmgiác ê ẩm!
Cô chợt ngẩng đầu.
"Ách, tôi nói là. . . . . .Tôi hình như là đã gặp qua cô ở nơi nào rồi phải không?" Lý Hạo vừa lấymắt kính xuống, vừa hoài nghi hỏi.
Haizz, già rồi ! Một bên, TạTư Hạo không khỏi thở dài. Cô cảm giác chú lúc trước kia cùng với lúc mẹ tới đây chú thật khác, cô vốn cho là hắn sẽ nói những lời tàn khốc hơnđối với mẹ!
Nhưng là đột nhiên một tiếng "Chát" vang lên, Tạ Kiệt An hung hăng tát vào mặt người đàn ông kia một cái.
Cái thìa nhỏ trong miệng Tạ Tư Hạo bất giác cũng đi theo rớt xuống!
"Cô ──" Bị tát một cái không hiểu gì hết, khuôn mặt Lý Hạo vừa khiếp sợ vừa kinh ngạc.
Hắn có nói điều gì sai sao, lại bị ăn một cái tát vào mặt.
Oa! Tạ Tư Hạo nhìn thấy như vậy trái cây trong miệng cũng rớt ra, đều không tự giác.
Quả nhiên chú này không giống nhau, có thể để cho mẹ thân ái của cô khôngđể ý hình tượng xinh đẹp, trước mặt mọi người nổi đóa ~~
A, thật tàn khốc!
Thân hình người con trai cao to khoác bên ngoài là bộ áo choàng, bước nhanh từ trong phòng tắm đi ra.
Lý Hạo không rảnh chú ý cơ thể mình còn dính những giọt nước nhỏ,cầm túitài liệu trên bàn lên, mới vừa rồi hắn đang tắm thì quản gia đưa lên.
Tạ Kiệt An, hai mươi lăm tuổi, chưa có chồng, có một đứa con gái, nhà cómột mẹ, nghề nghiệp trước mắt làm phiên dịch tại Nhà Xuất Bản. . . . .
Chưa có chồng? Có một đứa con gái? Hắn trầm ngâm nhìn chằm chằm vào mấy chữ kia.
Chốc lát, trong lòng hắn đã cân nhắc, xoay người cầm điện thoại lên.
"Này, Khải, là tôi. Tôi muốn ở chỗ này mấy ngày, công ty bên kia trước hếtlàm phiền cậu. . . . . . Không, ký hợp đồng không có vấn đề gì, tôi chỉlà muốn nghỉ ngơi mấy ngày. . . . . . Tôi biết rõ công việc của cậu rấtnhiều, nhưng cậu từ trước đến giờ cũng đã xử lý qua, không phải sao?"Hắn không cho đối phương có cơ hội từ chối, liền trực tiếp cúp điệnthoại.
Tạ Kiệt An!
Lần nữa cầm bảng điều tra lên, bổng khuôn mặt đẹp trai lãnh khốc của Lý Hạo trầm xuống.
Cô không nói gì cả liền thưởng cho hắn hai bạt tai, luôn luôn cho hắn một cái công đạo! Còn là. . . . . . Cô biết hắn?
Hắn luôn luôn cảm thấy người phụ nữ này có một cái gì đó mà hắn vẫn luôn tuyệt vọng tìm kiếm...
--- ------ ------
Buổi sáng tám giờ mệt mỏi.
Đem Tạ Tư Hạo đưa đến nhà trẻ, Tạ Kiệt An cảm thấy một tia hơi sức cuối cùng cũng bị ép hết.
Cô tiện tay đem cái chìa khóa ném đi, kéo thân thể mệt mỏi đi tới bên sofa, lập tức liền ngã xuống.
Đầu hơi dựa vào ghế sa lon, thể xác và tinh thần cô điều mệt mỏi,liền giống như bị một ai đó đánh cho một gậy bất tỉnh một loại, lập tức chìm vàomộng đẹp.
Đồng hồ báo thức, ở trên tường tích táp mà đi, cô cuộn mình trên sô pha, nhưng khi cô ngủ cô cảm giác bất an.
Trong giấc mơ cô nhìn thấy ánh sáng,thấy tên khốn khiếp đó quấy rầy mình mộtđêm, lại đi đến trước mắt mình, hơn nữa còn mặc một âu phục thẳng thớmchói mắt.
"Tránh ra. . . . . . Anh là tên khốn . . . . . ." Côgiống như là đuổi ruồi, tay của cô tức giận hướng trong không trung vung lên, cau mày lật người.
Lý Hạo không thể tin nhìn chằm chằm cô,hắn cho là mình đã lay tỉnh cô rồi, nhưng kết quả là một giây kế tiếp cô lại lật người ngủ tiếp!
Mày kiếm đen của hắn, chậm rãi nhíu lạimột cái. Cô gái ngu xuẩn này, từ trước đến giờ luôn vô ý như vậy sao?Không chỉ có cửa chính cũng quên khóa lại, ngay cả phòng bị người khácxâm nhập, lại vẫn có thể nằm ngủ như vậy!
Ngực Lý Hạo dâng lên một cảm giác không vui đối với cô gái ngây thơ này.
Hắn lần nữa tiến lên lay tỉnh cô gái ngủ không biết trời nam đất bắc này,thế nhưng khi ngón tay hắn đụng phải đầu vai mảnh khảnh của cô thì hắnlại không khỏi chần chờ.
Khí sắc cô cực kém, có vẻ thiếu ngủnghiêm trọng mặt mũi yếu ớt đột nhiên xẹt qua tâm trí hắn. . . . . . LýHạo quyết định đợi cô tỉnh lại rồi nói. Vì vậy, hắn chọn nghế sofa mộtngười, kiên nhẫn ngồi xuống .
Trong khi hắn đang đợi, hắn nhìnthấy mấy cái tin tức về kinh tế tài chính, đến ban công hút mấy điếuthuốc, thuận tiện gọi vài cuốt điện thoại, hắn cảm thấy khát nước liềntự mình làm một ly cà phê.
Hắn nhìn lên mặt trời ở trên cao, mặttrời cũng đã nghiên về phía tây, bổng lúc này tiếng chuông điện thoạicủa cô phát ra âm thanh chói tai,nhưng mà vẫn không thể đánh thức đựơccô gái đang ngủ say.
Khi Lý Hạo đếm tới 13 tiếng chuông thì hắn cũng không chịu nổi nữa rồi.
Hắn không thể tưởng tượng nổi nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô một cái, hắn tiến đến nghe điện thoại cuả cô.
☆
"Chú, vì sao lại là chú tới đây đón con ?"
"Mẹ con không rãnh."
"Con đây cũng biết mẹ sẽ ngủ không rãnh nghe điện thoại, cho nên mới nhờ cô giáo gọi tới, nhưng cô giáo chính là không tin a."
"Con biết mẹ con đang ngủ?"
"Biết a! Mẹ chỉ cần ngủ không ngon, như vậy sẽ. . . . . . Nhưng là, tại sao chú lại nghe điện thoại của mẹ con?"
"Chú vừa lúc ở cạnh điện thoại. . . . . . Chú có việc tìm mẹ con."
"Kỳ quái, làm sao chú biết mẹ con và con ở nơi nào?"
"Chú đi hỏi ở nơi làm việc của mẹ con ." Dĩ nhiên là trong quá trình tìm, hắn có làm một chút thủ đoạn.
"A. . . . . . Này, Chú tìm mẹ con là bởi vì mẹ đánh chú hai bạt tay sao?" Cho nên chú muốn tìm mẹ để đánh lại?
"Không phải. Chú có một số việc muốn hỏi mẹ con." Nghe thấy giọng nói cô trởnên đề phòng, hắn ngồi ở chỗ tài xế không khỏi nở nụ cười, hắn lấy tayvuốt vuốt mái tóc ngắn mềm mại của cô bé .
Cử chỉ thân mật củahắn nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, làm tâm linh cô nhóc không khỏi dao độngnhỏ, cô nhóc ngẩn người ra nhìn chằm chằm hắn.
"Thế nào?" Hắn thu tay lại,lại phát hiện cô nhóc có chút khác thường.
". . . . . . Chú, tại sao lúc nảy cô giáo mới vừa coi chú là cha con chú lại không lắc đầu?"
"Nếu như chú lắc đầu, con và chú có thể sẽ phải ở nơi này đợi đến khi mặttrời xuống núi, đợi đến khi mẹ con ngủ dậy mới tới dẫn con về." Hắn chỉnghĩ đến chuyện nhanh chóng đem cô bé về nhà, không muốn giải thích quánhiều, nhưng mà đối với cô nhóc này chỉ gặp mình có một lần mà có thểtin tưởng với mình như vậy, làm hắn ngược lại rất kinh ngạc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]