Anh Kiệt ngồi trên xe, chậm rãi lái về khách sạn. Đã rất lâu rồi không hút thuốc trở lại, khi đốt điếu đầu tiên lên anh đã ho khan vài cái.
Khói thuốc bay trong không khí. Xe vẫn cứ chạy đều đều trên đường phố. Ánh đèn vàng, đỏ lấp lánh của các bóng đèn đường, đèn xe,… cộng với cái không khí náo nhiệt hai bên đường càng làm cho anh thấy trống trãi.
Từ khi qua đây, cứ hễ nhắm mắt lại thì Anh Kiệt lại vô thức nhớ đến Phúc Khang. Đã 3 năm trôi qua như thế rồi nhưng anh vẫn chưa thể thoát khỏi những cảnh tượng đẹp đẽ cũng như đau đớn lúc trước.
Buổi chiều khi làm việc, Anh Kiệt không thể nào tập trung được. Anh khó chịu trong người liền tìm đến mấy chai rượu vang đỏ yêu thích. Anh quá tay nên uống một hơi hết chai lúc nào không hay.
Anh nằm dài trên giường, mệt mỏi nhắm mắt. Những ký ức xưa lại kéo đến ồ ạt trong cơn mơ của anh. Anh Kiệt kêu lớn tên Phúc Khang rồi bừng tỉnh dậy.
Xung quanh anh là một khoảng trống không, tối đen, hiu quạnh và cô đơn. Anh đi nhanh ra khỏi phòng. Tám giờ đêm, Anh Kiệt lang thang trên đường phố và lái xe đến bệnh viện.
Lúc này anh muốn gặp Thái Hưng. Không vì điều gì hết, chỉ muốn gặp, muốn nghe giọng nói của đối phương. - 'Có phải vì người này có giọng nói quen thuộc hệt như Phúc Khang không?' Đôi lúc anh cũng không xác định được lòng mình.
Tám giờ tối, anh chạy đến phòng bệnh của Thái Hưng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-khong-the-xa-toi-sao/353242/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.