Lên xe, Tuấn Minh ngủ một giấc ngon. Đến khi tỉnh lại đã là 11 giờ đêm.
Xe vẫn đang chạy, tốc độ vừa phải. Tuấn Minh mở mắt, phía trước là một màn ảnh cứ nhòe nhòe, mờ ảo.
Anh nhìn Thái Hưng, thấy đối phương trông có vẻ mệt mỏi khi liên tục lấy tay che miệng khi ngáp. Anh chỉ trố mắt, cố nhìn cho rõ.
“Tỉnh rồi à?”
Tuấn Minh giật mình, có người ngồi kế bên nãy giờ mà không hay biết gì. Anh bối rối ngồi thẳng dậy.
Gia Bảo ngồi cạnh, trông Tuấn Minh suốt cả đoạn đường. Anh sợ đối phương ngủ bị va đầu vào cửa nên đã tình nguyện lấy đùi mình làm gối, nhẹ nhàng đỡ con người say không biết trời chăng kia nằm xuống.
Khi Tuấn Minh tỉnh giấc, vừa ngồi dậy thì hai chân Gia Bảo lập tức có cảm giác trở lại. Máu bên trong bị ách tắc quá lâu, bây giờ được dịp tuôn chảy ào ạt trong thành mạch, như có hàng ngàn đội quân kiến bò khắp, vừa tê vừa mỏi lại nhột, rất khó chịu. Anh nhăn mặt lấy tay bóp chặt đùi.
“Anh có đau không? Sao không kêu em dậy?” - Tuấn Minh lo lắng cũng chìa tay ra xoa bóp phụ.
“Để em mát xa cho. Tê chân mà làm như vậy sẽ càng khó chịu hơn đó.” - Nói xong, Tuấn Minh nhẹ nhàng nâng hai chân Gia Bảo lên, để trên đùi mình rồi tiến hành ấn vào lòng bàn bàn chân, kéo các ngón chân sau đó xoa đều từ trên xuống dưới theo các đường mạch máu.
Năm phút sau chân Gia Bảo liền hết bị tê, anh thử cử động mấy ngón chân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-khong-the-xa-toi-sao/353199/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.