Sáng hôm sau, Tuấn Minh nằm ngay ngắn trên giường mình. Ánh sáng chiếu qua cửa sổ hơi chói khiến anh khó khăn lắm mới mở mắt ra được. Tuấn Minh có chút đau đầu, vội đưa tay lên xoa xoa vỗ vỗ. Anh lấy tay ấn nhẹ thái dương, cố gắng nhớ lại những chuyện hôm qua.
Khung cảnh ăn uống vui vẻ, no say cùng mọi người hiện ra trong đầu nhưng phần sau lại không có một chút ký ức.
“Ai đưa mình về?”
Tiếng gõ cửa vang lên, người đàn ông hôm qua đi vào.
“Thức rồi à, anh có nấu cháo mang cho em một ít nè.”
***
“Em cám ơn. À, mà anh Hùng này, tối hôm qua anh đưa em về có phải không? Em đau đầu quá nên không nhớ gì hết.”
Tuấn Minh nhận lấy tô cháo nóng hổi rồi để nó qua một bên, với bộ dạng hiện giờ anh vô cùng ái ngại nhìn đối phương.
Anh ta nhìn cậu cười cười.
“Đúng rồi, là anh đưa em về nhà. Nếu anh không gặp lúc đó thì chắc em không còn ngồi đây đâu.”
Tuấn Minh thắc mắc, không hiểu.
“Sao em lại không còn ngồi ở đây?”
“Thì…lúc đó đã khuya như thế rồi mà em còn ở ngoài đường lại còn say đến không biết trời trăng mây gió nữa chứ. Người thì đáng yêu, dể thương như này lỡ có ai đó bắt em về làm chồng thì sao.”
Tuấn Minh bật cười.
“Anh cứ chọc em hoài. Làm gì có chuyện như anh nói được.”
Anh ta cười một lúc liền thôi, quay sang nhìn Tuấn Minh chăm chú, ánh mắt chứa đầy ôn nhu, tình cảm.
“Thôi được rồi, em mau ăn cháo đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-khong-the-xa-toi-sao/353174/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.