Cuộc sống trôi qua mỗi ngày một cách chậm rãi. Thái Hưng cố chịu đựng ở trong căn trọ nhỏ hết ngày này qua ngày khác. Anh luôn chờ đợi, mong sao thời gian có thể trôi qua thật nhanh để sớm đến ngày phẫu thuật, để anh vứt được tảng đá đen ngàn năm nặng hơn trời biển đè trong lòng.
‘Cuộc sống mà mỗi ngày khi thức giấc phải chờ đợi thời gian đi qua đến hoàng hôn thật ngột ngạt.’
Chỉ mới một tuần trôi qua nhưng cơ thể Thái Hưng đã thay đổi rất nhiều. Mái tóc của anh dần thưa hơn do sợi tóc yếu và rụng đi. Làn da hồng hào, chỉ một chút nhiệt độ hay chút trầy xước đã đỏ ửng lên bây giờ lại dần chuyển xanh xao, gân xanh trên cánh tay cũng dần nổi lên. Anh đã sụt mất 2 ký-lô-gam.
***
Sau cái đêm gặp Thái Hưng, Anh Kiệt dặn lòng mình sẽ không để mất bình tĩnh thêm giây phút nào nữa. Có thể anh thấy Thái Hưng rất giống Phúc Khang khi trước, muốn bảo vệ che chở, có thể trong nhất thời lòng anh bị rung động, có thể thấy người gặp nạn ra tay tương trợ như tính cách của anh,…
Cho dù là gì đi nữa thì anh vẫn không thắng nổi cái lý lẽ anh thích Thái Hưng, muốn cậu ta về làm thư ký cho mình.
Trong một tuần, anh đã làm việc với các thám tử để điều tra về những chuyện liên quan tới Thái Hưng. Anh ở khách sạn, liên tục cập nhật các hồ sơ, thông tin mà đội thám tử gửi về. Khi phát hiện lý do Thái Hưng qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-khong-the-xa-toi-sao/3206759/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.