Tề Gia Hách bước lênđánh vỡ tình thế căng thẳng của hai người. Anh biết anh là người saitrước, anh phải thành khẩn nhận sai, xin lỗi cô, nhưng khi anh đến trước mặt Đường Phỉ anh lại không biết phải nói từ đâu.
“Thật trùnghợp, anh cũng đến Nhật Bản để du lịch à? Vậy thì hãy thăm quan ở đâythật tốt, tam biệt”. Đường Phỉ căng thẳng, cô ra vẻ thoải mái chào hỏianh, nói xong cũng chuẩn bị đi khỏi đó.
“Anh đến để nói lời xin lỗi với em”. Tề Gia Hách sợ cô đi mất, lời nói cứ như vậy thốt ra.
“Nói xin lỗi?”.
“Anh biết là anh đã hiểu lầm em”.
“Ặc....”.
“Là do anh đã quá xúc động, không tin tưởng lời em nói, thật xin lỗi....Anh ko dám hi vọng xa vời là em sẽ tha thứ cho anh nhưng em hãy nhận lờixin lỗi của anh được không?”
“... Được, em nhận lời xin lỗi của anh”.
Với tính của cô, nếu cô không thương người này cô nhất định sẽ mắng chửi một trận, nhưng bây giờ cô chọn cách tha thứ cho anh.
Cho dù chia tay thì cô cũng không muốn có bất kỳ tiếc nuối nào.
“Em phải đi”.
“Đường Phỉ.... Chúng ta còn có thể gặp lại không?”.
“Hữu duyên”. Giống như ở nơi đất khách nào đó vô tình gặp được. “Nếu như lần sau vô tình gặp gỡ, chúng ta sẽ cười và chào hỏi nhau nhé”.
“Ừ....”. Dù trong lòng không muốn nhưng bây giờ anh không thể nào giữ cô lại.Nếu cô hi vọng anh có thể tự nhiên mà nói tạm biệt thì anh sẽ tôn trọngcô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-khong-biet-tot-xau/2796899/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.