Đúng là một kẻ tiểu nhân, Đường Phỉ giận đến nỗi muốn cắn cho anh ta một cái, nhưng mà cô vẫn cố gắng chịu đựng.
Cô cũng không phải là người có thể dễ đánh gục như vậy, dùng một chút mánh khóe nhỏ này mà muốn cô rời khỏi đây, như vậy thì anh ta đã coi thườngcô rồi.
Cô tháo cái nắp chụp của đèn ra, rất nghiêm túc xoay xoay bóng đèn, bóng đèn lập tức sáng. “Bóng đèn không bị hỏng. Công việc đãxong, tôi có thể đi rồi chứ?”.
Tất nhiên Tề Gia Hách biết bóngđèn không bị hỏng. Vừa rồi anh nghe thấy tiếng cô ở bên ngoài nên cố ýtháo lỏng bóng đèn ra để kiếm chuyện cho cô làm.
“Đợi chút”.
“Còn có chuyện gì?”.
“Tôi muốn nói với cô, lúc nào cô cũng có thể nói với tôi nghỉ làm, đừng nên miễn cưỡng mình”.
“Anh cứ yên tâm, anh tôi ở nhà anh bao lâu thì tôi sẽ làm ở đây bấy lâu. Nếu anh cảm thấy tôi phiền phức thì hãy cho anh tôi nghỉ việc để cho anh ấy trở về Canada với tôi”. Cô bỏ lại lời nói rồi rời khỏi phòng làm việccủa anh ta.
Tề Gia Hách nhìn cô dùng sức đóng cửa lại, khóe miệng không tự chủ khẽ giơ lên. Đường Phỉ là một cô gái rất cố chấp, càngngày anh càng cảm thấy so chiêu với cô rất thú vị!
Công việc củaphòng hành chính tổng hợp rất nhiều, dù là bóng đèn trên trần nhà, haylà cây bút trên bàn, thậm chí cả tắc bồn cầu cũng tìm phòng hành chínhtổng hợp xử lý. Nhưng mà do thân phận của Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-khong-biet-tot-xau/2796874/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.