Xe thong thả chạy trên con đường quanh co mới được nâng cấp, chỉnh trang lại. Bên ngoài cửa sổ là cảnh non xanh nước biếc, giống như một bức tranh phong cảnh đẹp tuyệt vời.
Tương Tư không biết những suy nghĩ của mình đang bay bổng tới tận phương nào, trước mắt cô tựa như đang dần dần dâng lên sự mông lung.
Thật sự cô đã sắp phải rời khỏi nơi này rồi, từ nay về sau, cho dù bị ngăn cách bởi núi cao, sông dài, biển rộng xa xôi, thì phong cảnh non xanh nước biếc nơi này, vạn vật vẫn như cũ.
Nhưng còn phần mộ của cha mẹ thì sao, sẽ chỉ còn cỏ xanh um tùm, tùng bách thương xót, liệu còn có người nào đến nơi này để hương khói thờ tự, bái lạy trước mộ nữa không?
Còn có con người mà cô đã từng liều mạng nhất định muốn bỏ qua, người cô đã từng có những năm tháng yêu sâu đậm bằng cả trái tim, người ấy giờ đây lại giống như nắm cát trong lòng bàn tay, từng hạt, từng hạt cứ thế chảy đi, Tương Tư biết, một khi cô đã rời đi, tức là cô sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
Sẽ không có ai biết cô đã đi nơi nào, mà tin tức về anh, cách nghìn núi vạn sông, cũng sẽ không có người nào nói cho cô biết.
Nhưng nếu cô ở lại, không hiểu sao trong lòng cô lại thấy rất bất bình.
Con người đã từng trải qua cái chết một lần, hoặc sẽ là trở nên dũng cảm không còn sợ hãi nữa, hoặc sẽ trở thành giống như cô bây giờ, tình nguyện sống một mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/552335/chuong-807.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.