Cận Trường Sinh dừng xe lại, quay đầu lại nhìn bộ dạng của Tương Tư, thấy trên đầu cô còn mang một màu trắng xóa bởi những vòng băng quấn quanh, trong lòng anh liền thấy hơi trùng xuống. Thời điểm ngồi ở trong phòng chờ, chờ thời gian lên máy bay, anh lại hỏi Tương Tư một lần nữa: "Chị đã quyết định thật sự như vậy sao?" Tư Tư ôm Nặc Nặc, hai tay Nặc Nặc ôm một cái bánh quế lớn, đang ăn say sưa ngon lành, cô đưa tay gạt nhẹ những lọn lóc trên trán con gái sang một bên, nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ." Cận Trường Sinh từ chối cho ý kiến, một hồi lâu sau, trong con ngươi trong sáng lộ ra một chút buồn bã: "Nhưng em nói thật, tóm lại, chị làm thế này em thấy thật sự Nặc Nặc rất đáng thương." Tay của Tư Tư run lên, nhưng ngược lại, cô lại cười lên một tiếng đầy vẻ quật cường: "Một mình chị cũng có thể nuôi Nặc Nặc rất tốt, trước kia khi anh ta không ở cùng với chị, chỉ có một mình chị vẫn nuôi được Nặc Nặc đó thôi. Chẳng phải không những Nặc Nặc rất ngoan ngoãn mà con bé còn làm cho người khác luôn thấy yêu thích không ngừng đó sao?" "Trước kia Nặc Nặc chưa từng được gặp ba ba của nó, bây giờ hai cha con đã ở chung một chỗ lâu như vậy, khi Nặc Nặc nhớ đến ba của nó thì biết làm thế nào?" Tư Tư không chịu thỏa hiệp: "Qua một thời gian dài, con bé sẽ quên thôi, một đứa trẻ mồ côi cha không nhất định sẽ làm cho mọi người đều thấy không vui vẻ, không hạnh phúc." "Nhưng mà, một đứa trẻ mồ côi cha, nhất định sẽ vẫn luôn mong đợi được một nhà đoàn viên, đúng không Tư Tư?" Cô vừa nói dứt câu, liền nghe thấy phí sau lưng mình có một giọng nói từ tốn, trầm tĩnh, ấm áp vang lên. Trong nháy mắt, Tương Tư chợt thấy kinh hãi, chỉ cảm thấy tất cả máu trong cơ thể mình bỗng chốc tựa như bị vật gì đó hút hết sạch. Cô ôm Nặc Nặc sững sờ ngồi nguyên tại chỗ, ngay cả việc cô muốn xoay cần cổ để quay đầu lại liếc mắt nhìn anh một cái, cũng không thể ngó ngoáy, cử động nổi... Nặc Nặc cũng đã từ trong ngực của cô nhô đầu ra ngoài, cười vui sướng và hồn nhiên, liên tiếp kêu lên mấy tiếng “ba ba”, sau đó liền xông về phía trong ngực Hà Dĩ Kiệt ào tới... Hà Dĩ Kiệt ngồi xổm xuống dưới đất, đưa hai cánh tay ra. Nặc Nặc lập tức nhào vào lòng anh, vòng tay ôm cổ lấy của anh một cách thân thiết, ngửa mặt lên hôn vào trên mặt của anh, cười tít mắt, đôi mắt cô bé cong lại thành hình mảnh trăng khuyết. "Ba, ba thật là nhanh, ba đã tìm được Nặc Nặc nhanh thật!" Cô bé cho rằng ba thật là siêu việt, cho nên ba mới tìm ra hai mẹ con bé nhanh như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đỏ bừng vì cao hứng. Hà Dĩ Kiệt đưa tay lên lau vệt bơ còn dính ở trên khóe miệng của con gái, nét mặt tràn đầy dịu dàng và cưng chiều: "Đương nhiên rồi, Nặc Nặc là bảo bối của ba mà, dù chỉ một phút thôi, ba ba cũng không thể rời xa bé Nặc Nặc được!" Nặc Nặc càng trở nên cao hứng không thôi. Cô bé nép ở trong lòng anh uốn éo rầm rì làm nũng, bất kể cô bé có những động tác như thế nào, Hà Dĩ Kiệt cũng vẫn luôn cười đầy vẻ âu yếm và cưng chiều. Cận Trường Sinh đứng ở một bên nhìn bọn họ một lát, môi mỏng nâng lên, cất tiếng nói thanh thoát nhẹ nhõm nói với bọn họ: "Một nhà ba người thừa dịp lúc này hãy nói chuyện với nhau cho ổn thỏa đi." Anh nói xong, xoay người hướng về phía bên ngoài, bỏ đi. Lúc này Hà Dĩ Kiệt mới ôm lấy Nặc Nặc đứng dậy, tựa như bây giờ anh mới nhìn thấy Tương Tư đang ngồi ở chỗ đó, anh tiến lại về phía cô. Anh đi thẳng đến trước mặt cô, đi thẳng đến bên cạnh cô, mãi cho đến lúc khoảng cách giữa bọn họ không thể có người thứ ba đứng chen vào nổi.. Anh đi thẳng đến trước mặt cô, đi thẳng đến bên cạnh cô, mãi cho đến lúc khoảng cách giữa bọn họ không thể có người thứ ba đứng chen vào nổi. Sắc mặt của Tương Tư trắng bạch như tuyết, nhưng đôi mắt xinh đẹp với đôi con ngươi sáng bóng, chói ngời đến bức người. Cô mím môi lại dùng vẻ mặt đầy quật cường như trước kia để nhìn lại anh, cái nhìn của cô tựa như không hề sợ bất cứ điều gì, kì thực nơi đáy lòng cô giờ đang thấp thỏm vô cùng. Anh nhìn cô, trải qua sự sống chết, xa cách một khoảng thời gian, trải qua những tháng ngày trôi xuôi như dòng nước, một lần nữa, anh lại được nhìn thấy cô bình anh đang đứng ở trước mặt anh, nhưng trong lòng anh chợt dâng lên một câu - việc đời thật khó đoán. Cũng chính bởi việc đời thật khó đoán, cho nên cô dù vô tội cũng phải hứng chịu những chuyện bị lăng nhục và hành hạ khổ sở như vậy. Cũng chính bởi việc đời thật khó đoán, cho nên dù cô đã "chết" nhưng vẫn còn có thể đứng ở trước mặt của anh một lần nữa. Cũng chính bởi việc đời thật khó đoán, cho nên vốn dĩ anh hận cô đến tận xương tủy, nhưng sau đó lại yêu cô như chính mạng sống của mình. Cũng chính bởi việc đời thật khó đoán, cho nên anh mới không nghĩ tới, tại sao cô là con gái của một "kẻ thù" như vậy, thế mà anh vẫn bỏ qua tất cả, kể cả tiền đồ tương lai lẫn danh lợi. "Thật tốt quá." Trên gương mặt của anh, một nụ cười đang từ từ hiện lên, từng chút, từng chút một, dần dần chảy tràn đến nơi tròng mắt đầy thâm thúy của anh, khóe môi của anh cong lên, lộ ra niềm vui chân thành và vui vẻ. Hàng lông mày dài của anh giãn ra, tựa như đôi cánh chim đang chấp chới. Nhưng niềm vui từ đáy lòng cô hiện ra, lại làm cho từ trong tròng mắt có đôi đồng tử đen nhánh của cô, những giọt lệ vừa vui mừng, vừa đau khổ cứ như vậy, trào dâng không ngừng, thi nhau tuôn trào, lăn xuống gương mặt của cô. "Thật tốt quá." Anh lại mở miệng, anh ngồi xổm xuống ở trước mặt cô, anh đặt Nặc Nặc xuống dưới đất, sau đó, liền vươn tay ra, nắm lấy bàn tay của cô vẫn đặt ở trên đầu gối, lúc này vẫn còn đang khẽ run rẩy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]