"Dì ơi!" Nặc Nặc vừa nhìn thấy bộ dạng này của cô, liền sợ hãi, lảo đảo chạy vội tới, leo lên trên giường của cô đưa tay lên sờ vào đầu của cô.
Tư Tư sợ con gái bị té, đưa tay đỡ lấy cô bé. Thân thể nhỏ bé mũm mĩm những thịt của Nặc Nặc được cô ôm vào trong ngực, trong nháy mắt, dường như cô nhớ tới ngày Nặc Nặc còn là một cô bé con nhỏ xíu, bộ dạng tựa như một viên thịt tròn xoe, mồm miệng ê a không ngừng, cười toe toét được cô quấn trong lớp tã lót, ôm vào trong ngực đu đưa hát những bài hát ru để dỗ dành Nặc Nặc ngủ... Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nặc Nặc phúng phính, trắng trẻo, nõn nà, nụ cười của cô bé giống như đóa hoa nở bừng trong gió xuân, nhìn rất đáng yêu.
Rồi sau đó, chớp mắt một cái, con bé lại đã biến thành một cô gái nhỏ bắt đầu biết đi, biết nói, biết cười, tiếp đó bắt đầu biết nhảy nhót, vừa xinh đẹp lại vừa hiểu chuyện!
Cô đã bỏ lỡ chuyện gì? Quá trình con gái cô lớn lên có một đoạn thời gian trong cô chỉ có một khoảng trống không, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy?
"Nặc Nặc, Nặc Nặc của mẹ..." Cô ôm thật chặt lấy con gái, một lần lại một lần gọi tên của con gái.
Trên người của cô ấm áp và mềm mại, Nặc Nặc được mẹ ôm nằm ở trước ngực của mẹ, chỉ cảm thấy như có một dòng nước ấm áp không nhìn thấy được chảy trong thân thể bé nhỏ của mình, cô bé như được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/552316/chuong-788.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.