"Nếu làm vậy thì phải chờ tới bao giờ đây, để em bảo Đoàn Phi Tà trực tiếp dẫn người đến, trói con đàn bà đê tiện Đỗ Phương Phương kia lại, đánh cho tới khi nào cô ta phải khai nhận mới thôi. Chỉ cần cô ta thú nhận tội lỗi, lúc này lão già nhà họ Đỗ kia cũng không thể nói gì hơn, chẳng phải như vậy mọi việc được giải quyết nhanh gọn, ổn thỏa rồi sao? Tội gì cứ phải quanh co lòng vòng, lăn qua lăn lại làm gì cho mệt người?"
Cố Lưu Tô nóng nảy, vội vã nói, vừa định gọi điện thoại cho Đoàn Phi Tà, Lục Phóng lại đè lên tay của cô một lần nữa, giữa lông mày thấp thoáng một chút giận dỗi nhẹ nhàng: "Lưu Tô, em đừng có gọi điện thoại cho tên khốn Đoàn Phi Tà kia được không? Có chuyện gì, anh sẽ giúp em!"
"A, nhưng mà việc này anh không làm được đâu, bởi vì anh không phải người của bên hắc đạo..." Cố Lưu Tô còn chưa kịp nói dứt câu, ngay lập tức liền cảm thấy bàn tay của mình bị người khác siết rất chặt. Cô nhíu mày ngẩng đầu: "Lục Phóng, đau em..."
Giọng nói hờn dỗi, mặt mày đẹp như tranh vẽ, thoáng cái Lục Phóng liền trở nên mềm nhũn, đưa tay hung hăng ôm lấy cô thật chặt, nghiến răng nghiến lợi nói ở bên tai cô: "Em đó, em đúng là một người phụ nữ không bao giờ làm cho người ta bớt lo lắng, để xem đêm nay anh sẽ chỉnh chết em thế nào nhé!"
Cố Lưu Tô cười đầy duyên dáng sinh động, lập tức liền cắn lại vào vành tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/552280/chuong-752.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.