Chương trước
Chương sau
"Anh điên rồi à?" Đỗ Phương Phương kinh ngạc mở to hai mắt. Ngay từ nhỏ cô đã sống trong cái vòng luẩn quẩn đó, cho tới sau này, khi đã trưởng thành, cô vẫn thường thấy mọi người luôn lục đục với nhau để tranh quyền đoạt lợi, chứng kiến cảnh chỉ vì muốn ngoi lên trên mà bọn họ không tiếc bất kỳ thứ gì, không tiếc phải trả giá lớn, chứng kiến cảnh vì quyền lợi thiết thân mà có thể bỏ qua cả người thân của mình. Cô hoàn toàn không sao tin được, một người đang ở đỉnh cao của quyền lực, một vị trí khiến người ta bị bỏng tay nếu chạm vào, vậy mà lúc này lại có thể vứt bỏ đi tất cả!
Huống chi, cô biết rất rõ Hà Dĩ Kiệt là một người có dã tâm lớn như nào. Những người đàn ông giống như anh, trời sinh ra là để lăn lộn ở chốn quan trường. Nếu bắt anh phải sống cuộc sống như những người bình thường, e rằng sẽ làm cho anh còn cảm thấy khổ sở hơn là mang đi giết anh.
Hà Dĩ Kiệt khẽ hếch cằm lên, khóe môi lạnh nhạt cong lên, giữa làn khói mù mịt, dung nhan tuấn tú mê người của anh trở nên mờ mờ ảo ảo. Đỗ Phương Phương chợt cảm thấy trái tim mình dao động, ánh mắt nóng rực như lửa, giằng co trên người anh, không làm sao rời đi nổi. Hà Dĩ Kiệt thấy bộ dáng của cô như vậy, lại hừ lạnh một tiếng: "Tôi không điên, Đỗ Phương Phương, tôi đã có quyết định rồi, tôi cũng không còn mong muốn gì nữa rồi. Tôi chỉ cần có Nặc Nặc là đủ rồi. Cô muốn giở thủ đoạn đùa giỡn gì, cô thích trả thù tôi như thế nào, tất cả tùy ở cô. Tôi không nghĩ ngợi gì hết, cũng không cần bất cứ một thứ gì nữa. Tôi chỉ cần con gái của tôi!"
"Anh đã yêu Tương Tư, quan tâm đến cô ta như vậy, cũng vì con gái của mình mà có thể sẵn lòng vứt bỏ tất cả. Vậy lúc trước, tại sao anh lại xuất hiện ở bên cạnh tôi, tại sao lại nói anh có tình cảm tốt với tôi, tại sao anh lại lấy tôi? Anh đã yêu cô ta như vậy, tại sao còn buông tay với cô ta, tại sao anh lại có thể thờ ơ đứng nhìn tôi đánh cô ta được chứ?" Trái tim của Đỗ Phương Phương chìm xuống, nặng trĩu. Cô vẫn cho rằng, cô có được anh, cho dù không có được tình yêu ghi tâm khắc cốt của anh, ít nhất cũng có thể dùng thế lực của nhà họ Đỗ để ép buộc anh ở lại, ép buộc anh buông tay với Văn Tương Tư. Nhưng hiện tại, anh lại nói anh đã không cần bất cứ thứ gì nữa rồi, ở vị trí giữa quyền thế và Văn Tương Tư, anh sẵn sàng lựa chọn vứt bỏ quyền thế!
"Tôi cũng không cần phải giấu cô nữa, lúc trước tôi tiếp cận cô, chính là vì tôi đã nhìn trúng cô là người nhà họ Đỗ, bởi vì nhà họ Đỗ của cô có địa vị và ảnh hưởng rất lớn ở trong kinh."
Nói đến đây, mi tâm Hà Dĩ Kiệt cau lại, buộc một người đàn ông phải thừa nhận bản thân mình đã có rắp tâm dự định như vậy, phải thừa nhận bản thân mình đã lợi dụng một người phụ nữ và thế lực của gia tộc ở sau lưng cô, thực sự không phải là chuyện vẻ vang gì.
Tâm tư Đỗ Phương Phương nhanh quay ngược trở lại, nghe anh nói như vậy cô liền hồi tưởng lại thời điểm lúc bọn họ quen nhau, quả thực, đúng vào lúc bí thư Tiếu phạm tội. Vừa rồi anh cũng đã nói, anh lấy cô là vì chuyện của bí thư Tiếu....
Như vậy tất cả mọi chuyện đều đã được sáng tỏ rồi. Anh yêu Văn Tương Tư, nhưng bởi vì bí thư Tiếu phạm vào tội lớn, vì không muốn để cho bí thư Tiếu phải lâm vào cảnh sống trong lao ngục khổ sở, anh đã gắng sức để tiếp cận cô, lừa gạt cô. Nói đúng ra là cô có thiện cảm với anh, thậm chí cuối cùng, chính cô đã tự mình đưa ra đề nghị chuyện hôn nhân đại sự...
Trái tim của anh – quả thực rất tối tăm, tàn nhẫn!
Sau khi đã làm những điều này, anh có từng suy nghĩ đến lập trường của cô hay không? Có từng suy nghĩ đến Đỗ Phương Phương cô là một con người cũng có da thịt như những người bình thường khác hay không? Trong cuộc sống cô cũng có tình cảm, cô cũng là phụ nữ, cô cũng sẽ động lòng và rồi cô cũng sẽ có những lúc yếu ớt, cô cũng sẽ yêu một người đàn ông và chìm đắm vào trong tình yêu đó, không có cách nào tự kiềm chế được!
"Hà Dĩ Kiệt..." Toàn thân Đỗ Phương Phương tức giận run rẩy không ngừng. Gương mặt của anh lộ ra biểu cảm tuấn tú mê hoặc như yêu ma, giống như một thứ bùa chú, bao phủ lên cô làm cho cô gần như phát điên. Cô muốn phá vỡ tất cả, hủy diệt tất cả, cô hận anh! Đỗ Phương Phương không kiềm chế nổi bước tới bên cạnh Hà Dĩ Kiệt, đưa tay chộp vào trên mặt anh. Hà Dĩ Kiệt định tránh, nhưng anh dừng lại, móng tay sắc nhọn của cô vạch một đường trên mặt của anh, ở một nơi nào đó trong trái tim của anh đột nhiên nhói lên một cái, cực kỳ đau đớn.
Nếu như nói Đỗ Phương Phương có lỗi, vậy thì phải nói chính anh mới là kẻ đầu sỏ thực sự, là nguồn gốc gây nên mọi lỗi lầm. Lúc trước anh tiếp cận cô với mục đích để lợi dụng như vậy, cho nên giờ đây mới nảy sinh ra tấn bi kịch đau lòng này. Nguồn gốc của mọi sai lầm đều xuất phát từ anh, thực chất anh mới chính là người phải xin lỗi cô.
Nhưng còn sau đó thì sao? Sau khi Tương Tư đã bị trúng đòn hiểm của Phương Phương, anh đã tự giác không tiếp tục đi gặp Tương Tư nữa, tự cảm thấy mình không xứng với cô, anh cũng không cam lòng lôi cuốn cô chìm vào trong đầm nước đục này với anh. Anh một lòng mong muốn cô có thể sống một cuộc sống tốt hơn, anh cũng đã hoàn toàn buông tay với đoạn tình cảm này. Khi đó, không phải là anh không nghĩ tới sẽ sống tốt với Đỗ Phương Phương suốt cả quãng đời còn lại. Dù sao, anh đã từng tiếp cận cô để lợi dụng, vốn dĩ trong lòng của anh cũng thấy áy náy, cũng không phải anh không nhìn không thấy cô thực sự yêu mến anh. Chẳng qua sau đó ai biết được lại xảy ra chuyện như vậy? Chính anh đã sai, anh đã vứt bỏ lời hứa để đi tìm Tương Tư, chính anh đã không đành lòng khi thấy cô bị bệnh tật giày vò nên buộc lòng phải đưa cô đến thành phố C để dưỡng bệnh. Nhưng cũng chính anh đã lại một lần nữa không kìm nổi tình cảm với cô. Chính anh mới là người có lỗi, tất cả mọi lỗi lầm đều do anh gây nên. Chỉ có điều, tại sao anh là người gây ra mọi sai lầm mà người bị hại chết lại là Tương Tư chứ?
Cô có thể tức giận, có thể căm hận anh, có thể trả thù anh thế nào cũng được. Nhưng tại sao lại phải trút giận lên người Tư Tư?
Tư Tư bị cô hại chết còn chưa đủ, cô lại còn đối xử với Nặc Nặc như vậy. Nếu như không phải trong lòng anh vẫn đang chất chứa sự nghi ngờ nên mới nghĩ cách để sắp đặt cái bẫy này, chắc chắn không bao giờ anh có thể biết được trái tim của Phương Phương lại tàn nhẫn và cay nghiệt đến thế, cô có thể đang tâm ra tay hành hạ Nặc Nặc như vậy!
Nặc Nặc chỉ là một đứa trẻ mới hơn một tuổi, con bé có lỗi gì chứ? Cho dù cô hận mẹ của nó, nhưng Nặc Nặc thực sự vô tội mà. Con bé còn quá nhỏ chưa hiểu biết gì hết, rất đơn thuần đáng yêu giống như một thiên sứ vậy. Tại sao cô có thể ra tay độc ác với con bé như vậy chứ? Rốt cuộc trong trái tim cô ẩn chứa bao nhiêu tàn nhẫn, mới có thể khiến cô làm ra những chuyện độc ác như vậy, mới có thể thốt ra những lời hèn hạ như vậy với một đứa bé?
Anh không thể chịu đựng nổi, cũng không thể chấp nhận nổi chính mình nếu anh để cho con gái mình lại dẫm vào vết xe đổ của Tư Tư. Anh không thể chịu đựng được, nếu để Nặc Nặc sống ở bên anh mà không có thân phận rõ ràng, không thể chịu đựng được nếu anh lại để cho con gái phải tiếp tục sống ở trong cảnh nguy hiểm như vậy. Bác Tiếu đã đi rồi, anh cũng không còn vướng bận gì nữa. Tư Tư đã chết, lòng của anh cũng đã chết theo. Giờ đây, ngay cả chốn quan trường kia cũng không có gì làm anh phải lưu luyến nữa. Điều duy nhất anh muốn làm bây giờ, đó là phải điều tra rõ ràng nguyên nhân cái chết của Tư Tư, sau đó sẽ đưa tất cả mọi xúc phạm đến cô ra chốn công lý. Chờ sau khi tất cả mọi chuyện đều kết thúc, anh sẽ đưa Nặc Nặc cao chạy xa bay, tới châu Úc cũng tốt, chỗ nào cũng được, miễn là không phải ở lại nơi này.
"Hà Dĩ Kiệt, tại sao anh có thể đối xử với tôi như vậy? Anh lợi dụng tôi xong liền đá tôi sang một bên, còn muốn xa chạy cao bay cùng con đàn bà vô sỉ kia sao? Anh nghĩ rằng tôi sẽ thành toàn cho anh sao? Shit! Anh đừng có mơ tưởng hão huyền. Đỗ Phương Phương tôi đây, cho dù có chết cũng sẽ không thành toàn cho anh, anh đừng mơ tưởng! Đừng hòng! Tôi đây sẽ quấn lấy anh, anh muốn được ở cùng một chỗ, được sánh bước bên nhau với Văn Tương Tư sao, trừ phi anh bước qua xác của tôi trước đã."
Lần trước cô đã ra tay khá hung ác, gương mặt của Hà Dĩ Kiệt đã bị cô cào thành một vệt máu dài, nhưng cô thấy anh không hề né tránh. Vết máu trên gương mặt lạnh lùng của anh khiến người ta nhìn thấy mà giật mình. Hà Dĩ Kiệt hơi nghiêng nghiêng mặt, hàng lông mày dài nhíu chặt lại, khóe môi hơi trễ xuống tạo thành một đường cong vừa âm trầm vừa lạnh lẽo. Cô nhìn anh mà thấy lòng mình đau như cắt, dù miệng cô vẫn vừa khóc vừa mắng chửi không ngừng, nhưng cũng không động tay động chân nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.