Hà Dĩ Kiệt không thốt ra nổi lời nào. Anh cũng ngồi xuống dưới đất, kéo con gái lên siết chặt vào lòng. Nặc Nặc càng oa oa khóc lớn hơn, nhưng anh lại nhất định chịu đựng không để phát ra một chút âm thanh nào hết, chỉ có những giọt nước mắt của anh vẫn không ngừng rơi xuống... Nặc Nặc, Nặc Nặc, bảo bối của ba, con đã không còn mẹ nữa rồi, con có biết hay không... con đã vĩnh viễn không còn mẹ nữa rồi...
Anh cũng ngồi xuống dưới đất, kéo con gái lên siết chặt vào lòng. Nặc Nặc càng oa oa khóc lớn hơn, nhưng anh lại nhất định chịu đựng không để phát ra một chút âm thanh nào hết, chỉ có những giọt nước mắt của anh vẫn không ngừng rơi xuống... Nặc Nặc, Nặc Nặc, bảo bối của ba, con đã không còn mẹ nữa rồi, con có biết hay không, con đã vĩnh viễn không còn mẹ nữa rồi...
Nặc Nặc hình như cảm nhận được nỗi bi thương của anh, mặc dù cô bé chưa hiểu biết gì, cũng không hiểu được rõ ràng, nhưng từ trong đôi mắt to của cô bé, nước mắt vẫn không ngừng trào ra thành dòng, lăn nhanh xuống dưới. Cho đến cuối cùng, khi cô bé đã khóc đến mệt mỏi, liền gục vào trong ngực anh ngủ thiếp đi. Trong lúc ngủ mơ thỉnh thoáng cô bé lại khóc thút thít mấy tiếng, nắm chặt lấy ngón tay của anh không rời, cái miệng nhỏ nhắn thỉnh thoảng lại mấp máy gọi mẹ mẹ thành tiếng...
Suốt cả đêm anh cũng không thể nào chợp mắt nổi. Cứ nhắm mắt lại, anh lại nhìn thấy gương mặt của Tương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/552257/chuong-729.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.