Chương trước
Chương sau
Tương Tư nhẹ nhàng thở ra một hơi nhẹ nhõm, cô vòng cánh tay nhỏ nhắn mềm mại của mình lên ôm lấy cổ anh: “Em mệt rồi, Hà Dĩ Kiệt.”
Anh xoay người lại, ôm cô vào trong ngực: “Để anh nhìn em ngủ.”
Tương Tư có chút đẩy anh ra, đột nhiên ngồi dậy, tiếng mưa rơi như tiếng đàn khoan nhặt, lúc gần lúc xa, như trêu chọc tận nơi sâu thẳm mềm mại nhất của lòng người. Hà Dĩ Kiệt, em đã lừa gạt anh về sự tồn tại của Nhất Nặc, rốt cuộc là em đã thiếu nợ anh rồi, một đêm này, coi như đây là sự đền bù tổn thất của em cho anh, từ nay về sau, chúng ta sẽ thật sự chấm dứt.
Hết thảy mọi chuyện đều đã qua rồi, em cũng không còn hận anh nữa, hai người chúng ta như vậy là huề nhau.
Cô nhẹ nhàng nở nụ cười, đang lúc ánh mắt của anh nhìn cô đầy vẻ khiếp sợ, cánh tay mảnh khảnh của cô quành ra sau lưng khẽ gẩy một cái, chiếc móc cài áo tung ra, chiếc áo ngực màu trắng rơi xuống trước ngực, cặp tuyết lê trắng nõn nà từng chút, từng chút lộ ra trong đêm đen. Cô không chút giấu diếm, chiếc chăn mỏng để chồng chất ở tại bên hông, mái tóc đen xõa ra, buông lơi trên bả vai. Đôi con ngươi của cô sóng sánh như nước, nhìn thẳng tắp về phía anh, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt. Không biết có phải là cảm giác của anh đã nhận biết sai hay không, nhưng anh giật mình, cảm thấy nụ cười của cô nhìn thê lương đến tận xương tủy.
Cho mãi về sau này, anh đã từng vô số lần nhớ lại cái đêm hôm đó, điểm duy nhất mà anh nhớ rõ, chính là nụ cười của trong cô giờ phút ấy, một nụ cười mà anh không sao xóa đi nổi, anh không biết tại sao cuộc đời này lại có một nụ cười, mà khi nhìn vào lại thấy còn đau thương hơn cả những giọt nước mắt.
Anh không biết tại sao, khi anh dự định hoàn toàn buông tay thì một đêm kia, cô cũng đã có quyết định như anh.
Chỉ có điều, vì anh yêu cô nên anh mới buông tay, còn cô cũng vì yêu anh mà cô đã lựa chọn rời khỏi anh.
“Em không thích mặc quần áo khi ngủ, anh đã quên...” Cô hơi có vẻ giận dỗi, giọng nói trong đêm yên tĩnh phảng phất như cánh hoa nở. Tương Tư chậm rãi ngang nhiên xông vào anh, cánh tay cô quấn vào nơi đầu vai của anh: “Hà Dĩ Kiệt, anh hãy nói anh yêu em đi!”
Anh kinh ngạc mở miệng, trong đầu đã mất đi toàn bộ tư duy: “Anh yêu em, Tư Tư, anh yêu em...”
Cô nhẹ nhàng há miệng ra, nhẹ nhàng cắn vào nơi hầu kết của anh đang hơi run rẩy, đầu lưỡi hơi lướt qua, kéo theo một dòng điện rất nhỏ. Toàn thân của anh run lên, anh trở tay ôm chặt lấy cô. Thân thể của cô giống như một viên ngọc quý, bóng loáng nhẵn nhụi. Bàn tay của anh áp lên sống lưng mảnh khảnh của cô hồi lâu không dám động đậy: “Tư Tư, anh không thể...”
Cô lại tựa như một con cá nhỏ bóng loáng đang quẫy cái đuôi, thân thể cô từ trong ngực của anh trượt xuống dưới. Bàn tay nhỏ bé mềm mại ấm áp của cô cách một lớp vải, chậm rãi cầm lên vuốt ve vật đã cứng ngắc của anh. Máu trong người anh cũng bắt đầu kêu gào, trong đầu một tiếng nổ lớn ầm ầm vang lên, tất cả lý trí cùng sự tỉnh táo của anh đã không còn sót lại chút gì. Anh cầm lấy tay của cô đặt vào chỗ đó, hơi thở dần dần trở nên nặng nề. Anh khẽ gọi ở bên tai cô: “Tư Tư, Tư Tư...”
“Chỉ một đêm cuối cùng thôi, Hà Dĩ Kiệt...” Cô nỉ non, môi dán yết hầu của anh hôn một đường xuống phía dưới, cách lớp áo sơ mi của anh, ghé môi vào hôn cái bụng rắn chắc của anh. Dần dần có vết ướt xuyên thấu qua quần áo truyền vào bên trong, cảm giác hơi lành lạnh. Anh chỉ cảm thấy trong bụng mình như chất chứa một khối thuốc nổ, bàn tay của cô càng ngày càng thêm nóng hổi, càng ngày càng bức bách anh, khiến anh không sao khống chế nổi. Trước mắt anh là những tia sáng sặc sỡ lập loè, anh cũng không thể làm được bất cứ cái gì. Tất cả ý thức của anh đều bị ràng buộc trên tay, trên môi của cô. Anh chỉ làm được một việc là gọi tên cô hết lần này tới lần khác. Anh không sao đè nén nổi nữa, anh thầm nghĩ anh còn muốn cô càng nhiều hơn...
Môi của cô vẫn tiếp tục di chuyển xuống phía dưới, thẳng đến nơi cuối cùng, cách một lớp vải, cô ngậm lấy anh. Cuối cùng, anh cũng không sao kiềm chế nổi bản thân mình nữa. Anh đặt tay lên trên phần gáy của cô, hai mắt đỏ đậm: “Tư Tư, Tư Tư... Thực sự em muốn lấy mạng của anh rồi!”
Cô vẫn không buông miệng mình ra, chỉ ngước mắt lên nhìn anh, trong đôi mắt ướt át đã nhuốm màu đỏ có chút mê hoặc, hàng lông mi dày khẽ run lên, giống như chiếc lông chim đang trêu chọc anh, trong khi trong lòng anh đang cố nén lại dục vọng của mình. Anh hơi dùng sức muốn đẩy cô ra một chút, nhưng cô lại tựa như con rắn cứ thế áp sát tới anh, thong thả tra tấn anh, cô tháo chiếc thắt lưng da của anh ra... Nhẹ nhàng kéo chiếc khóa quần xuống...
Hà Dĩ Kiệt không nén nổi nữa, anh hít một hơi khí lạnh, lòng bàn tay cháy bỏng từ trên vai cô trượt xuống rơi vào trước ngực cô, nắm lấy nơi mềm mại trắng như tuyết kia, chỉ cảm thấy toàn thân mình máu như vừa nóng lên thêm một chút, anh không sao nhịn nổi nữa, khàn giọng gọi tên cô:“Tư Tư, Tư Tư...”
Anh chỉ cảm thấy toàn thân mình máu như vừa nóng lên thêm một chút, anh không sao nhịn nổi nữa, khàn giọng gọi tên cô:“Tư Tư, Tư Tư...”
Khóe môi của cô nhếch lên, đáy mắt mang theo ý cười liếc nhìn anh một cái rất nhanh, rồi đột nhiên cô cúi đầu xuống. Anh chỉ cảm thấy toàn bộ nơi đó của mình được một thứ mềm mại ấm áp bao trùm khít khao, chợt muốn thở một hơi dài thật thoải mái. Động tác của cô có chút vụng về, thậm chí thỉnh thoảng cô còn làm anh bị đau, nhưng anh vẫn cảm thấy vô cùng hưởng thụ. Anh yêu người con gái ấy, đây là người phụ nữ mà anh yêu, lúc này cô ấy đang làm tất cả chỉ vì anh...
Đầu lưỡi của cô mềm mại nóng hổi, khi lướt qua da thịt của anh khiến anh thoải mái, toàn thân khẽ run lên, bàn tay đang áp tại phần gáy của cô hơi nhấn tới một chút. Anh không kiềm chế nổi, bật lên một tiếng hít hà, hớp một ngụm không khí, trong bụng anh có một ngọn lửa đã cháy sẵn, ngay lập tức ngọn lửa đó bùng lên cháy rừng rực. Thân thể của anh trở nên căng thẳng, cánh tay có lực của anh kéo thân thể cô lên cuốn vào trong ngực. Cô lại dần dần tiến tới nơi đó, hai bên má co rút lại, ra sức mút lấy anh. Anh không sao được rên lên một tiếng, đè ép cổ của cô dính sát vào nơi đó của mình...
Động tác của anh không bị khống chế nên càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nặng, anh từ từ nhắm hai mắt lại, ồ ồ thở dốc. Tương Tư có chút khó chịu vì bị anh lắc lư thao túng, không ngừng ngửa cổ ra sau, nhưng lại bị anh đè lại phần gáy càng chặt hơn. Tương Tư không sao giãy giụa nổi, trong miệng chỉ có thể phát ra âm thanh nức nở nghẹn ngào đứt quãng...
Cô vẫn không sao quen được phương thức như thế này, tuy rằng trước kia đã từng bị anh bức bách thử qua, nhưng thật sự cô vẫn không thể thích ứng nổi. Một lúc sau cô đã cảm thấy miệng mỏi nhừ, rất khó chịu, không nhịn được nhăn liền nhíu lông mày lại. Sóng mắt cô chợt trở nên linh động, đột nhiên cô hé nở nụ cười tinh nghịch. Một tay cô đặt lên mu bàn tay anh đang cầm bàn tay mềm mại tay của cô, cùng lúc đó miệng của cô thuận theo lực đạo của anh nhẹ nhàng hạ xuống cắn một cái vào vật cự đại của anh...
“Tư Tư, đừng cắn anh...” Cái miệng nhỏ của cô có ý xấu, cô muốn anh bị đau nhưng lại càng kích thích anh thêm, hại anh thiếu chút nữa thì không khống chế được. Anh cuống quít muốn tránh khỏi tay của cô, cuống quít bóp vào hai bên má của cô, muốn cô hơi nới rộng ra cái miệng nhỏ ra một chút. Nhưng cô lại nhíu lông mày lại, lắc đầu, đẩy tay của anh ra, muốn anh lui ra ngoài, đầu lông mày cụp xuống, cánh môi cong lên, khoang miệng vừa mỏi vừa tê dại, nói chuyện cũng có chút mơ hồ không rõ: “Bỏ ra...”
Hà Dĩ Kiệt vừa tức vừa buồn cười, bị cô trêu chọc đến bốc lửa, nhưng cuối cùng vì thương xót cô, anh than dài một tiếng cố đè lại dục vọng của mình đang xao động dữ dội. Anh nhìn cô, đưa tay ôm cô vào trong ngực, hôn lên gò má của cô: “Em mệt mỏi không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.