Editor: May
Tương Tư ôm chặt Nhất Nặc, nhẹ nhàng cắn chặt khóe miệng, tâm trạng cô ổn định, liền nhanh chóng căn dặn thím Phúc: "Thím Phúc, sau này nếu có người lạ đến, ngàn vạn đừng nói Nhất Nặc là con của con... Không được, chúng ta phải đổi chỗ ở, không thể ở nơi này ..."
"Tư Tư, có phải ở đây không an toàn không? Có phải họ Hà kia..." Thím Phúc thấy cô biến sắc, vội vàng nói: "Bằng không, chúng ta trở về Hàng Châu đi..."
"Không được." Hàng Châu là quê hương của cô, chẳng may Đỗ Phương Phương thật tìm tới cửa, không thấy bọn họ ở đây, có thể lập tức sẽ tìm đến Hàng Châu!
Cô vẫn luôn cho rằng, chỗ nguy hiểm nhất mới là chỗ an toàn nhất, nếu bọn họ thật muốn tìm cô, cô chạy đến chân trời cũng tìm được, không bằng liền lấy bất biến ứng vạn biến.
Hơn nữa, cô cũng không nguyện ý vì một người đàn ông, cả đời trốn đông trốn tây, như là con chuột trốn ở trong cống ngầm, dựa vào cái gì? Cô lại không có làm sai chuyện gì!
Cô sẽ dọn nhà, nhưng sẽ không rời khỏi thành phố này. Cho tới bây giờ, người nên trả giá thật nhiều, không phải là cô.
"Tư Tư, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Thím Phúc ôm Nhất Nặc ra ngoài từ trong lòng cô, nhẹ nhàng dỗ, có lẽ cô nhóc bị mẹ ôm quá chặt, bộ dáng méo cái miệng nhỏ nhắn như khóc lại không có khóc, khiến người ta nhìn liền đau lòng.
"Dọn nhà." Sau khi yên lặng một lúc lâu, Tương Tư nhẹ nhàng phun ra hai chữ, nhưng trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/552193/chuong-665.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.