Editor: May
Đúng vậy, sẽ từ từ quên đi, giống như hắn, đã quên mất bộ dáng của cha như thế nào, đã quên mất bộ dáng mẹ cười rộ lên.
“Sẽ quên sao? Em vẫn luôn cảm giác cha còn chưa có rời khỏi em, giống như còn đang ở một nơi nào đó chờ em.”
Tương Tư ngẩng đầu lên từ trong lòng của hắn, ánh đèn mông lung trong xe, khiến hắn thoạt nhìn đặc biệt tuấn lãng, cô bỗng nhiên nghĩ, cứ như vậy ở cùng một chỗ với hắn, hình như cũng không phải một chuyện rất tệ.
“Sẽ quên, trên đời này không có gì là không thể quên.”
Hắn lạnh nhạt nói, trong ngực lại đang mơ hồ lan tràn ra thứ gì đó.
“Như vậy, có một ngày, nếu như em mất, anh cũng sẽ quên em ư?” Tương Tư bỗng nhiên nói một câu, khiến hắn cúi đầu xuống. Hắn nhìn thấy một đôi mắt sạch sẽ trong suốt, mà trong tròng mắt kia, giống như mơ hồ tràn ngập tình cảm nói không nên lời.
Đáy lòng hắn khinh thường, trên mặt lại có một chút ý cười: “Nghĩ ngợi lung tung cái gì đấy! Sốt cao hồ đồ rồi hả?”
Hắn đưa tay sờ trán của cô, sau đó lại sờ trán của mình, nhíu nhíu mày; “Rất nóng.”
Nước mắt Tương Tư chảy tách tách xuống, Hà Dĩ Kiệt hoảng sợ, “Làm sao vậy? Khóc cái gì?”
Tương Tư nắm lấy tay hắn phủ ở trên trán, vừa khóc vừa nói: “Cha cũng giống như vậy, em sinh bệnh, cha sẽ như vậy, lời nói cũng như vậy...”
Trong lòng Hà Dĩ Kiệt không khỏi chua xót, ở trong ký ức của hắn, cha của hắn vĩnh viễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/552172/chuong-644.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.