Editor: May
Tiếng cười và tiếng gọi vui vẻ huyên náo của Tiểu Khả dần dần biến mất, Hà Dĩ Kiệt chậm rãi ngồi xuống, trầm mặc một hồi. Anh đốt một điếu thuốc, đầu sư tử gắn một cái bật lửa lạch cạch một tiếng mở ra, có ngọn lửa màu u lam xông ra, vẽ ra một ánh sáng nhàn nhạt trong không gian tối đen.
Trên khuôn mặt tuấn dật kia của anh bị ánh lửa nhiễm lên một chút đau thương. Nếu lúc này thật sự bị người ngoài nhìn thấy Hà Dĩ Kiệt như vậy, nhất định sẽ kinh ngạc rớt cả mắt. Suốt đời anh luôn đeo lên cho mình một chiếc mặt nạ, có ai sẽ biết đến cuối cùng, anh sẽ để một người phụ nữ vốn bị anh đánh nhục mạ dữ dội vào mắt, cô ấy sẽ đưa tay mở mặt nạ của anh lên, bắt đi tim của anh.
********************************************************
Hàng Châu.
Trong vườn một ngôi nhà hẻo lánh, một gian phòng ngủ đơn giản ấm áp, hé ra giường gỗ khắc hoa cũ kỹ.
Ở dưới mái hiên treo mấy chuỗi ớt phơi khô đỏ rực, trên cửa có bức tranh tết lâu năm đã trắng bệch, trong phòng khách nho nhỏ treo một bức tranh tùng hạc diên niên (1),phía dưới để một cái đồng hồ, luôn kêu tích tắc tích tắc.
Không khí rất yên tĩnh, mơ hồ còn nghe được mấy tiếng rên rỉ truyền ra từ trong phòng ngủ, thỉnh thoảng giống như còn có nói mê không rõ.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, liền nhìn thấy trên giường gỗ cổ kính kia có một cô gái trẻ tuổi nằm úp sấp, tóc dài trượt xuống từ trên vai của cô, nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/552140/chuong-612.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.