Editor: May
Có một thỏi son môi cắm giữa tường và bàn trang điểm, anh đưa tay lấy son môi ra, là vị bạc hà, dùng phân nửa, còn một nửa. Anh xoay mở ra, cúi đầu nhẹ nhàng ngửi ngửi. Mùi vị kia rất quen thuộc, đúng, cô không muốn trang điểm, nhưng thích tô một chút son môi. Bởi vì cô không thích uống nước, mùa đông môi luôn luôn rất khô, vì thế trong túi luôn luôn đặt một thỏi, trong nhà cũng muốn chuẩn bị một thỏi. Mùi vị này, chính là mỗi lúc hôn cô, vẫn luôn có thể ngửi thấy được.
Anh cảm thấy xung quanh viền mắt đều ở đang ẩn ẩn đau nhói, bàn tay siết thỏi son môi nho nhỏ kia, chỉ cảm thấy lòng đau dữ dội như đao cắt, hiện tại cô thế nào? Vết thương của cô ra sao rồi? Cô có ngoan ngoãn làm theo những sắp xếp của anh không? Cô từng nói với anh, trên đời này cô chỉ có thể dựa vào anh, lần này cô có thể nghe lời không?
Không... Vẫn là đừng nghe lời, cách anh càng xa càng tốt, càng xa càng tốt. Nếu như có thể cả đời không gặp gỡ, nói không chừng còn là hạnh phúc của cô.
Anh cất son môi ở trong túi, dằn lòng xoay người sang chỗ khác, đi nhanh ra bên ngoài. Ra khỏi nhà, vào thang máy, lúc chữ số nhảy lên đến tầng hai, anh đã khôi phục thái độ bình thường, vẫn là Hà Dĩ Kiệt không hiện sơn lộ thủy như trước, vẫn là một Hà Dĩ Kiệt trầm thấp bình ổn, vẫn là Hà Dĩ Kiệt càng ngày càng nói một không hai ở thành phố A,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/552137/chuong-609.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.