Editor: May
Hà Dĩ Kiệt giơ tay lên ôm hông của cô ta, bên môi mỏng kéo lên một nụ cười, chỉ là nụ cười kia nhàn nhạt, không đạt tới đáy mắt.
“Không phải em trở về thủ đô sao?” Hà Dĩ Kiệt vẫn không đáp lại, chỉ nhẹ nhàng hỏi ngược một câu. Lúc nói chuyện, anh liền giơ tay vén một chút tóc trên trán cô ta lên. Động tác này có hơi ái muội, lập tức làm cho tâm Đỗ Phương Phương mềm mại một chút, giống như đã quên cả hưng sư vấn tội.
“Thế nào? Mong đợi em rời đi?” Đỗ Phương Phương nghiêng mặt, nhẹ nhàng hôn lên má anh một cái, tròng mắt dài nhỏ híp lại, nói trầm thấp bên tai anh: “Biết ngay anh còn có người phụ nữ khác, để em bắt được rồi!”
Hà Dĩ Kiệt cười trầm trầm, ngón tay nâng cao cằm của cô ta, bụng ngón tay hơi cọ xát qua, đôi mắt mang theo màu đen dụ hoặc và thâm trầm khóa chặt khuôn mặt của cô ta. Anh kiêu ngạo hơi nâng cằm lên, chậm rãi nói: “Đàn ông mà, gặp dịp thì chơi thôi...”
Những lời này nói rất nhẹ, nhưng bởi vì trong phòng quá yên tĩnh, Tương Tư nghe đứt quãng, lại nghe được một câu gặp dịp thì chơi, mặt của cô chôn ở trong thảm mềm mại, nước mắt giấu ở trong tuyến lệ trở nên đau nhức, nhưng lại không thể rơi xuống nổi. Ngón tay của cô níu lấy thảm ở dưới thân, thân thể gầy teo lại bắt đầu run rẩy lên, tất cả đau đớn bỗng nhiên cuốn tới trong lúc đó, chèn ép cô giống như nhịn không được sẽ phải suy sụp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/552130/chuong-602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.