Chương trước
Chương sau
Editor: May
Anh cúi đầu, liền hôn lên, thân thể mẫn cảm đã lâu chưa được anh chạm vào liền sợ run lên, chỉ cảm thấy có một dòng điện lập tức lan tràn từ nơi đó tới toàn thân của cô. Tay cô cứng lại, thân thể không thể nhúc nhích chút nào, cổ tay bị anh nắm kéo căng, kéo căng, lại kéo căng...
Giống như tế bào thần kinh toàn thân đều tập trung vào nơi đó, môi lưỡi của anh linh hoạt khiêu khích, khiến linh hồn của cô đều kêu gào lên theo. Thân thể không khỏi nhẹ nhàng run rẩy, trên lưng giống như đều là một tầng mồ hôi tinh tế dày đặc. Cô không cắn được môi của mình, giống như môi kia cũng không phải là của mình. Cô không khống chế được giọng nói của mình, giống như thân thể này của cô đều đang đón ý nói hùa...
Cô nhắm mắt, chỉ cảm giác mình như bước lên đám mây, bồng bềnh thoáng qua không biết đang ở chỗ nào...
Anh buông lỏng một cổ tay của cô ra, lập tức đưa tay bao bọc lên một bên mềm mại của cô, mang theo một chút sức lực xoa bóp, cô liền nhịn không được hô nhỏ một tiếng, vội vàng cắn mu bàn tay vừa được tự do. Lúc vẻ mặt cô hồng hào, rên rĩ động tình với người mình yêu là xuân dược mãnh liệt nhất trên cõi đời này...
Anh ẩn nhẫn khát vọng hồi lâu, vốn luôn luôn đòi hỏi không đủ với thân thể của cô, rốt cuộc mang tất cả ra. Nụ hôn của anh một đường xuống phía dưới, nhẹ nhàng hôn lên bụng không còn bằng phẳng như xưa. Trong này mang thai bảo bổi của anh, con gái mà anh thật tâm yêu thương trên cuộc đời này, anh cảm kích cô, nguyện ý dùng toàn bộ tình yêu và ôn nhu của anh hồi báo thống khổ và hi sinh của cô...
Cô lại giống như có một chút e lệ không được tự nhiên, nhẹ nhàng xoay thắt lưng không muốn bại lộ một mặt không tốt đẹp của mình ở trước mặt của anh. Mạnh Thiệu Đình nhẹ nhàng cầm vòng eo biến thành hơi thô của cô, nụ hôn lại càng triền miên hơn. Hồi lâu sau, cô gần như bị anh làm cho mất đi thần trí, mới nghe được anh nói trầm thấp một câu ở bên tai của cô: “Ở trong mắt anh, em là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên đời này...”
Môi của anh dán ở trên môi của cô, đầu lưỡi để ở trên đầu lưỡi của anh, quấn quýt, quấn quýt không có giới hạn. Trên mặt cô ẩm ướt, không biết là nước mắt hay là mồ hôi, từ nay về sau, anh sẽ luôn luôn vào lúc cô soi gương thầm than thanh xuân trôi qua quá nhanh, chấp nhất và nghiêm túc nói cho cô biết, cô cực kỳ đẹp, ở trong mắt của anh, cô là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên đời này, nói xong lời cuối cùng, giống như ái mộ và ôn nhu mười mấy năm của anh đều tập trung trong một ánh mắt, cô gần như phải hoàn toàn tin...
“Lại thất thần?” Vào thời khắc cô hoảng hốt, anh nhẹ nhàng cắn một chút ở trên đầu lưỡi của cô. Đau đớn đột ngột khiến cô giật mình một cái, hai tay lại vòng chặt thân thể rắn chắc có lực của anh, lồng ngực rộng rãi ấm áp của anh như là cảng ấm áp nhất, để cô dựa vào, liền không hề muốn rời khỏi nữa...
Anh cắn đầu lưỡi của cô, lại dần dần một đường xuống phía dưới xương quai xanh của cô, nhẹ nhàng liếm hôn nơi đó, mà bàn tay lại dần dần dời xuống, dò xét nơi vết thương của cô, nhẹ nhàng vuốt ve. Cô gần như đã muốn ngất ở trong ngực của anh, một câu nói của anh lại làm cho cô cảm động muốn rơi lệ...
“Ngáy đó anh nhìn tận mắt em bị cắt như vậy, em có biết hay không, lúc đó anh liền suy nghĩ, anh phải đối tốt với người phụ nữ này, cả đời đều phải đối tốt với cô ấy, cô ấy đã chịu khổ như vậy, cũng là vì cho anh một đứa nhỏ, dù anh nâng niu cô ấy trong lòng bàn tay cũng không đủ...”
Anh nói xong, lại nghĩ tới tình cảnh ngày đó, viền mắt nhịn không được liền hơi đau nhói: “Còn đau không?”
Cô lắc đầu, chỉ là ôm chặt anh: “Không đau, sớm đã hết đau, anh đừng nhớ kỹ chuyện này nữa...”
Cô không muốn nhìn thấy áy náy và bất an của anh, người phụ nữ sinh con là chuyện thiên kinh địa nghĩa, từ đầu chí cuối cô đều không cảm thấy chuyện này có gì đặc biệt hơn người, đáng giá để cô diễu võ dương oai.
Hai chân hơi giơ lên, cô chủ động quấn lên hông của anh, than nhẹ hơi nâng cằm lên hôn anh; “Thiệu Đình... anh không cần nhẫn nhịn...”
Anh không muốn nhẫn, cũng không nhịn được, người phụ nữ anh yêu mến chủ động đòi hỏi, nếu như anh không thể để cho cô hài lòng, đó mới là chuyện nên tự trách nhất...
Kỳ thực anh còn lo lắng hơn cô, bởi vì trải qua mấy năm nữa, anh liền bốn mươi tuổi, anh còn phải lo lắng mình có thể biến thành một lão già không còn dùng được không, thỏa mãn không được hạnh phúc của cô...
Đầu ngón tay hơi ẩm nóng truyền đến, ngón tay của anh dời đi, phủ ở chỗ giữa hai chân của cô. Nụ hôn của cô mang theo một chút trúc trắc, lại càng lộ vẻ tốt đẹp. Anh vừa hôn cô, vừa cởi ra trói buộc cuối cùng trên thân hai người...
Lúc hai tay của cô quấn lên lưng anh, khẩn trương đến căng thẳng cứng ngắc. Hai chân của cô quấn lên hông của anh, toàn bộ thân thể đều dán ở trước ngực của anh. Cứng rắn và mềm mại chạm vào nhau, lại hài hòa tốt đẹp nói không nên lời. Cô cảm thấy cứng rắn và lửa nóng của anh, tim cũng nhảy đến gần như muốn phá rách khoang tim ra. Cô hơi thở gấp, siết chặt ngón tay. Cô vừa sợ hãi, vừa chờ mong, cả người gần như đều cứng ngắc đến không thể động...
“Đừng khẩn trương, anh sẽ rất dịu dàng...” Anh cũng thống khổ giống vậy, cố nén dục vọng khiến cả người và đầu anh đầy mồ hôi, nhưng cũng không dám tùy tiện đi vào như vậy, chỉ đành vừa nhẹ giọng an ủi, vừa nhẹ nhàng xoa hôn ở các nơi nhạy cảm trên toàn thân cô. Tiếng than nhẹ của cô dần dần vang lên, thân thể cũng mềm nhũn xuống từng chút, như là hóa thành một bãi nước. Âm thanh có chút cổ quái phát ra từ trong cổ họng của anh, mồ hôi hột trên trán rơi vào ngực của cô, lại bị anh cúi đầu hôn xuống. Hai tay ôm lấy anh của cô lập tức buộc chặt, móng tay cô cào ra một vết hồng trên lưng của anh, cuối cùng anh không khống chế được, gầm nhẹ một tiếng hung hăng tiến vào...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.