Editor: May
Giống như là một người vợ chờ chồng trở về, chân mày khóe mắt của cô đều mang theo ôn nhu, ôn nhu này lại như là kiếm sắc bén lành lạnh, khiến anh đau đến không có chỗ chạy trốn.
“Đã trở về? Có đói bụng không?” Cô ngẩng đầu cười với anh, kêu anh ngồi xuống ăn cơm.
Phó Tĩnh Tri, biết rõ đây là thạch tín, em lại có thể lạnh nhạt muốn tôi ăn vào như vậy. Lòng của em, quả nhiên là tàn nhẫn.
“Đêm nay lại làm cái gì?” Anh cũng giả ngu, kéo ghế tựa ngồi xuống, nhìn một bàn thức ăn.
“Anh ăn xem.” Tĩnh Tri đưa cho anh một đôi đũa, Mạnh Thiệu Tiệm lặng lẽ nhận lấy, cùng nhau yên lặng ăn cơm với cô.
Cô nhìn anh ăn hết một khối thịt gà trộn vừng, cô nhìn anh ăn hết hai vòng cà rốt, cô nhìn anh uống sạch nước mật ong cô tự tay pha, cô nhìn anh dùng khăn giấy ưu nhã lau, cô nhìn anh yên lặng nhìn cô, trên mặt tuấn dật ôn hòa cũng không có một chút biểu tình, như là hồ sạch sẽ trong suốt sau cơn mưa.
Cô cười cười, đặt chiếc đũa xuống, trầm mặc một hồi, nghe được tiếng gió tiếng mưa mãnh liệt bên ngoài, giống như giữa trời đất, ngoại trừ hai người bọn họ thì không còn gì nữa.
“Trời mưa lớn.” Cô lạnh nhạt nói, đỡ bụng đứng lên cẩn thận từng li từng tí đi tới trước cửa sổ. Đẩy cửa sổ ra, mưa lạnh gào thét liền tràn vào, Mạnh Thiệu Tiệm không nhịn được giơ tay lên ngăn cản...
“Ngày đó cũng là mưa lớn như thế, sau đó tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/552092/chuong-563.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.