Chương trước
Chương sau
Editor: May
Lúc xuống máy bay đã là chín giờ, Mạnh Thiệu Đình lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy lượng pin hơi ít. Anh vừa đón xe đi Tĩnh Viên, vừa gọi điện thoại cho cô.
“Em ngủ trước đi, không cần chờ anh, anh đến chỗ em cũng phải hơn mười giờ.” Xe lướt qua trên đường phố đông nghìn nghịt, bên cạnh đường, một chiếc lại một chiếc đèn đường sáng lên. Ánh đèn màu cam, màu sắc ấm áp như là nhà, anh có chút không thể chờ đợi được, nhưng vẫn cố gắng khắc chế, dịu dàng nói vào điện thoại.
“Em muốn chờ anh, đợi đến khi anh trở về.” Giọng của cô nhẹ nhàng, âm cuối mang theo một chút làm nũng, khiến tim của anh đều mềm đến gần như hóa thành một bãi nước, “Có mệt hay không?”
“Sẽ không mệt, em rất có tinh thần, cục cưng cũng rất ngoan, không có náo em. Chỉ hơn hai tiếng, em chờ anh.” Cô nửa dựa ở trên sô pha, vừa tắm rửa xong, tóc ẩm ướt thật dài xõa tung. Bình Bình đang cầm khăn lông mềm mại hút nước tỉ mỉ lau tóc cho cô, thỉnh thoảng, còn có thể len lén nhìn cô cười một tiếng.
“Tĩnh Tri, em vất vả rồi.” Anh bỗng nhiên nói một câu không giải thích được, Tĩnh Tri sửng sốt, chợt hiểu được, mặt mày lập tức chứa đầy ý cười, tay cô nhẹ nhàng vỗ về bụng dưới nhô lên; “Vậy sau này anh không bao giờ được rời khỏi em nữa.”
“Được, anh sẽ không rời khỏi em nữa.” Anh xuống xe, đi từng bước một về phía Tĩnh Viên. Ánh trăng như gột rửa, ánh sáng màu bạc bày ra đầy đất, anh và cô vẫn nói điện thoại, nói tới khi điện thoại di động tự tắt máy, lấy xe liền thay đổi phương hướng đi đến thành phố Lạc...
Bởi vì nhớ thương cô đang đợi anh, dọc theo đường đi, anh lái xe rất nhanh, vượt qua cây cầu trên sông Trường Giang, đến phía tây thành phố Lạc sớm hơn bình thường mười phút! Gió sông đập vào mặt, lạnh buốt, anh đóng cửa sổ xe lại.
Xuyên qua thủy tinh, đèn hai bên đường phát ra ánh sáng ngọc rực rỡ chói mắt, như là ngói lưu ly trên bầu trời, trong lòng không khỏi nổi lên chút vui vẻ ngọt ngào, giống như những thống khổ chịu đựng mấy ngày qua đều đã tan thành mây khói...
***
“Bình Bình... Sao chị cảm thấy tim chị vẫn luôn đập rất nhanh?” Sau khi lau khô tóc ướt, Bình Bình cầm cây lược gỗ trên bàn trang điểm chải tóc cho cô. Tĩnh Tri giương mắt nhìn nhìn đồng hồ treo trên tường, đã mười giờ, lúc này nên qua cầu rồi.
Bình Bình đặt lược xuống, nhìn Tĩnh Tri ở trong gương một chút. Hai gò má nhuộm màu hồng e thẹn, tóc đen nhánh xõa ở trên vai, hai đôi mắt đen như mực lộ ra ánh sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay, quả nhiên là động lòng người, tóc mái làm nổi bật khuôn mặt thoạt nhìn rất nhỏ xinh, một chút cũng không đoán ra cô đã hơn ba mươi tuổi. Bình Bình hé miệng cười nhỏ, trêu ghẹo nói: “Chị và nhị thiếu đều đã nhiều năm như vậy rồi, chị Tĩnh Tri còn xấu hổ gì chứ?”
Tĩnh Tri cũng xì một tiếng bật cười, con ngươi sáng long lanh vừa chuyển, đưa tay đánh Bình Bình: “Em còn dám tới trêu ghẹo chị nữa sao? Em và An Thành tách xa nhau không phải ít? Một tháng hay là hai tháng? Nhìn người kia khóc lóc...”
“Chị Tĩnh Tri...” Bình Bình giậm chân một cái, xoay thắt lưng né tránh cô: “Chị còn nói em! Em không để ý tới chị nữa, em ra cửa lớn chờ nhị thiếu đây. Trước tiên sẽ tố cáo tội trạng của chị, nói hôm nay chị không đi bệnh viện làm kiểm tra thai nhi!”
“Bình Bình ngoan... em đừng nói, em nói thì anh ấy sẽ muốn mắng chị nữa. Em còn không biết tính tình kia của anh ấy ư? Xem cục cưng này như sinh mạng...” Tĩnh Tri đứng lên muốn kéo Bình Bình, không ngờ Bình Bình đã chợt lách người chạy ra ngoài, cười khanh khách: “Yên tâm đi, em sẽ không tố cáo tội trạng của chị, em đi ra cửa trông chừng giúp chị, biết chị sốt ruột mà!”
Mặt Tĩnh Tri đỏ bừng một mảnh, mắt thấy Bình Bình chạy ra, cô không thể không xoay người, tiến vào phòng ngủ lần nữa. Tóc có chút rối loạn, cô cầm lược, chải tóc đã chạm vai từng chút một. Răng lược gỗ đào xuyên qua giữa những sợi tóc đen nhánh, sau đó tóc đen như nước chảy phủ lên bả vai trơn bóng của cô. Người trong gương kia, sắc mặt đỏ hồng, lại giống như cô dâu mới, trong hai tròng mắt đẹp đều chứa ánh nước, làm rung động lòng người.
Cô không khỏi hơi cúi người, đối diện cái gương, kiểm tra tỉ mỉ mặt mình. Mặc dù làn da không trơn bóng co giãn như thiếu nữ, khóe mắt có một chút nếp nhăn, nhưng nhìn tổng thể, vẫn xinh đẹp trẻ tuổi như cũ. Bởi vì mang thai, hơi mập một chút, hai gò má lại rất mượt mà, thoạt nhìn khí sắc quyến rũ và động lòng người.
Cô hài lòng cười khẽ, quay mặt lại nhìn nhìn thời gian, trong lòng tính toán, cũng sắp tới rồi. Để lược trong tay xuống, cô quay người lại chuẩn bị xuống lầu, cục cưng trong bụng lại bỗng nhiên bất an đá cô một cái. Đột nhiên bị đau, bước chân của Tĩnh Tri không khỏi lảo đảo một chút, thân thể đánh vào trên bàn trang điểm, lược đặt ở trên bàn trang điểm kia bỗng nhiên bị khuỷu tay của cô đụng rơi xuống đất, một âm thanh đứt gãy rất nhỏ, lập tức làm đau nhói màng nhĩ của cô.
Cả người Tĩnh Tri đều sửng sốt, cô đờ đẫn xoay người lại, liền nhìn thấy chiếc lược rất tinh xảo kia gãy thành hai đoạn, nằm yên tĩnh ở trên thảm màu trắng.
Trên người cô tuôn ra mồ hôi lạnh, cả người đều bối rối.
Đang yên lành, sao một chiếc lược gỗ lại đứt gãy ra chứ? Huống chi trên mặt đất còn trải thảm dày như vậy, dù là ly thủy tinh dễ bể ngã xuống cũng sẽ không vỡ vụn đâu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.