Editor: May
Lúc xuống máy bay đã là chín giờ, Mạnh Thiệu Đình lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy lượng pin hơi ít. Anh vừa đón xe đi Tĩnh Viên, vừa gọi điện thoại cho cô.
“Em ngủ trước đi, không cần chờ anh, anh đến chỗ em cũng phải hơn mười giờ.” Xe lướt qua trên đường phố đông nghìn nghịt, bên cạnh đường, một chiếc lại một chiếc đèn đường sáng lên. Ánh đèn màu cam, màu sắc ấm áp như là nhà, anh có chút không thể chờ đợi được, nhưng vẫn cố gắng khắc chế, dịu dàng nói vào điện thoại.
“Em muốn chờ anh, đợi đến khi anh trở về.” Giọng của cô nhẹ nhàng, âm cuối mang theo một chút làm nũng, khiến tim của anh đều mềm đến gần như hóa thành một bãi nước, “Có mệt hay không?”
“Sẽ không mệt, em rất có tinh thần, cục cưng cũng rất ngoan, không có náo em. Chỉ hơn hai tiếng, em chờ anh.” Cô nửa dựa ở trên sô pha, vừa tắm rửa xong, tóc ẩm ướt thật dài xõa tung. Bình Bình đang cầm khăn lông mềm mại hút nước tỉ mỉ lau tóc cho cô, thỉnh thoảng, còn có thể len lén nhìn cô cười một tiếng.
“Tĩnh Tri, em vất vả rồi.” Anh bỗng nhiên nói một câu không giải thích được, Tĩnh Tri sửng sốt, chợt hiểu được, mặt mày lập tức chứa đầy ý cười, tay cô nhẹ nhàng vỗ về bụng dưới nhô lên; “Vậy sau này anh không bao giờ được rời khỏi em nữa.”
“Được, anh sẽ không rời khỏi em nữa.” Anh xuống xe, đi từng bước một về phía Tĩnh Viên. Ánh trăng như gột rửa, ánh sáng màu bạc bày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/552065/chuong-536.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.