Editor: May
Thân hình cao lớn của anh đứng ở nơi đó như là một gốc cây rắn chắc, Tĩnh Tri ngắm nhìn anh thật lâu, nếu như bây giờ cô còn có thể giống như trước, dựa ở trong lòng anh, mặc anh dùng cánh tay ôm chặt lấy thân thể của cô. Nếu như anh vẫn cưng chiều cô như lúc trước, chỉ biết cười ấm áp với cô, sẽ tốt biết bao nhiêu?
Thế nhưng bây giờ, anh đã sớm không phải là anh lúc trước, anh sẽ nói những lời đâm đau lòng của cô, cũng sẽ vào lúc cô khổ sở, chỉ bày ra biểu tình khinh thường như vậy cho cô xem.
“Đã như vậy, vậy không thể tốt hơn được rồi.” Anh ngước mắt, bình tĩnh liếc nhìn cô một cái, môi lạnh dương lên đường cong nhợt nhạt: “Tôi cáo từ trước.”
Anh nói xong, liền chậm rãi xoay người lại, đi từng bước một ra ngoài.
Mỗi một lần rời khỏi cô, kỳ thực anh đều nghĩ ở trong lòng, nếu như em mở miệng gọi tôi lại, giữ tôi lại một lần, có lẽ tôi cũng sẽ không khổ sở như vậy.
Mỗi một lần đều là tôi rời đi, nhưng đến cuối cùng, tôi đều cảm giác mình mới là người bị vứt bỏ kia. Phó Tĩnh Tri, em chính là có năng lực như vậy.
Thế nhưng, đây thì có gì đáng ngại chứ? Lúc trước tôi nghĩ cũng không dám nghĩ rời khỏi em, thế nhưng bây giờ, tôi sống một mình, không phải đã dần dần quen rồi ư?
Sau này, tôi cũng sẽ càng ngày càng quen, quen cuộc sống một mình, quen làm việc một mình, quen tỉnh lại một mình ở trên giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/552043/chuong-514.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.