Editor: May
Tĩnh Tri nghe chị nói như vậy, không khỏi liền nâng khóe môi lên. Tròng mắt cô sáng long lanh, tựa hồ chứa mừng rỡ và mong đợi nhàn nhạt. Bàn tay dán lên bụng, nhẹ nhàng xoa một chút, ngực mềm mại thành một mảnh. Bảo bối, con nhất định phải giúp mẹ, mẹ cũng không thể lại mất đi cha con...
Cố Lưu Tô lo lắng cô mang thai không ai chiếu cố, chân thành mời cô về ở cùng, Tĩnh Tri lại uyển chuyển cự tuyệt. Cô vẫn muốn ở Tĩnh Viên, đó là ngôi nhà cha để lại cho cô, cũng là lễ vật quý trọng nhất Thiệu Đình tặng cho cô. Tĩnh Viên đối với cô, giống như một cây trụ tinh thần vĩnh viễn đứng sừng sững ở nơi đó, sẽ không nghiêng đổ. Chỉ cần cô đi vào, chỉ cần cô nhìn thấy hai chữ kia, cô sẽ lần nữa đổ đầy sức lực và dũng khí.
Trang viên giống như là nơi chứa đầy suy nghĩ tốt đẹp để linh hồn cô nghỉ ngơi, Tĩnh Viên cũng là chỗ dựa lúc Tĩnh Tri bất lực nhất.
Lúc Tĩnh Tri đi ra khỏi bệnh viện, ánh mặt trời đầu mùa xuân đang từ từ dâng lên, trong không khí đều lộ ra mấy phần hương thơm mềm mại ôn hòa. Cô không khỏi dừng bước, cổ vũ chính mình ở trong lòng, không phải sợ, không nên buông tha. Tĩnh Tri, làm chuyện sai lầm, nên bị trừng phạt, thế nhưng chỉ cần sửa đổi, chỉ cần thành tâm thành ý sửa đổi, ngay cả ông trời cũng sẽ cho mày một cơ hội. Cô yêu Thiệu Đình, cho dù bây giờ anh cực kỳ thất vọng về cô, cho dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/552028/chuong-499.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.