Chương trước
Chương sau
Lời của anh ta có vài phần đạo lý, Mạnh Thiệu Tiệm là anh cả của Mạnh Thiệu Hiên, mặc dù hai người không cùng mẹ, nhưng chưa từng có xung đột lợi ích. Một là con trai không được sủng, một là con riêng, bởi vậy nói, lúc Thiệu Hiên gặp phải nguy hiểm, nghĩ đến tìm anh cả của mình giúp, cũng là chuyện hợp tình hợp lý
Như vậy, Thiệu Hiên theo người Thiệu Đình an bài đến Việt Nam, gặp phải nguy hiểm, gửi nhẫn tới cho Mạnh Thiệu Tiệm, sau đó Mạnh Thiệu Tiệm còn chưa kịp tới, Thiệu Hiên liền gặp bất trắc. Chuyện này giống như rất không thông, cũng không có cạm bẫy, bộ dáng rất thuận lý thành chương.
Thế nhưng, quá trùng hợp, quá nước chảy thành sông, ngược lại làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ cố ý, lại thật giống như có một nhà biên kịch ở phía sau màn chỉ đạo vậy, bởi vì sự tình thật sự là quá ly kỳ... ly kỳ đến hoàn toàn không có cách nào tin sự thật chính là như thế.
“Phó tiểu thư...”
“Tĩnh Tri...”
“Phó tiểu thư...”
Có vài giọng nói khác nhau đều đang gọi tên cô ở bên tai cô, nhưng cô lại không thấy gì, trước mắt từng mảnh lốm đốm đang nhảy nhót, cô chỉ cảm thấy trong bụng dưới quặn đau một trận, dạ dày cũng đang đau, giống như cô ngất đi rồi, giống như ngất đi ở trong ngực một người nào đó, nghe được người nọ tê tâm liệt phế gọi tên cô từng tiếng một. Cô rất muốn đáp lại một tiếng, hoặc là kiểm tra mặt của anh, an ủi anh một câu: em không sao, em không sao, anh đừng lo lắng...
Nhưng cô thật không có khí lực, cô nghĩ, nếu như cứ chết đi như vậy, cũng coi như giải thoát rồi? Cô không cần đi đối mặt với chân tướng tàn khốc, cũng
không cần đối mặt với đau lòng và thất vọng vì người yêu, càng không cần đối mặt với sự thật Thiệu Hiên có thể thật đã chết rồi này...
Cô quá mệt mỏi, cô không bao giờ muốn lo đến những chuyện này nữa, cô chỉ muốn che tai bịt kín mắt, không bao giờ nghe, không bao giờ nhìn, không bao giờ đi để ý những chuyện phức tạp phiền loạn này nữa...
Một khắc khi cô ngã xuống, ngón tay Mạnh Thiệu Tiệm cuộn lại ở bên chân tựa hồ hơi vươn ra một chút, nhưng động tác của anh ta có chút chậm, hoặc có lẽ là bởi vì không dám và không có tư cách, anh ta liền nhìn Mạnh Thiệu Đình bế cô lên, khẩn trương sợ hãi gọi tên của cô, sau đó nhanh chóng lên xe, rời đi...
Anh ta biết, tất cả đều đang bước trên quỹ đạo dựa theo kế hoạch của anh ta. Anh ta cũng biết, Thiệu Đình gần như vĩnh viễn mất đi tư cách chống lại anh ta lần nữa. Anh ta càng biết, anh ta đã ngồi vững vàng vị trí dưới thân kia, từ đó chỉ là người bề trên, lại càng không đáng nhắc tới chuyện sẽ hô mưa gọi gió. Nhưng không biết vì sao, giống như có thứ gì đó, chậm rãi bò lên từ trái tim của anh ta, nhưng lúc anh ta muốn đưa tay nắm bắt, lại không chạm tới được...
Bỗng nhiên một trận gió thổi tới, xen lẫn những giọt mưa lớn nện ở trên cửa sổ thủy tinh, vang lên bộp bộp. Trên thân người ngồi trước cửa sổ khoác một gió gió dày màu vàng nhạt đến nửa đầu gối, bên trong mặc một váy hai dây màu chàm, tóc dài không chải, chỉ rối loạn ở trên vai, màu đen càng làm nổi bật màu trắng, càng biểu lộ rõ ra khuôn mặt nhỏ nhắn gầy nhọn lớn cỡ bàn tay của cô, đáng thương đến mức làm rung động lòng người.
Sách trước mặt mở ra hồi lâu, lại vĩnh viễn đều dừng ở bìa sách đó. Có thể thấy được rõ ràng con dấu đỏ tươi nho nhỏ, có tên của cha ở phía trên đó, trên bìa sách còn viết một câu nói từ một cây bút được làm từ than màu đen, bị đầu ngón tay của cô miêu tả vô số lần.
Điểm thủy chi ân, đương dĩ dũng tuyền tương báo. (1)
Trong lòng cô lặng lẽ đọc lại một lần, đột nhiên trong lúc đó, chỉ cảm thấy đầu quả tim kéo tới một trận đau đớn, lại là một cơn mưa lớn, nện ở trên cửa sổ
thủy tinh như là thiên quân vạn mã lao nhanh tới. Cô chỉ cảm thấy tiếng lòng mình cũng căng thẳng theo, nhịn không được đứng lên, vén rèm cửa sổ lên, lại chỉ thấy một mảnh hơi nước trắng xóa, che giấu Tĩnh Viên dưới sương mù vô biên, cũng không nhìn thấy rõ hình dáng của cô nữa.
Năm đó Thiệu Hiên không tiếc tất cả cứu cô từ trong khốn cảnh, nếu không phải anh, cho dù có mười Phó Tĩnh Tri, chỉ sợ cũng biến mất vô tung ở trong ngày tháng dày vò đó. Cô vốn dùng một cuộc hôn nhân và một đứa nhỏ hồi báo anh, không ngờ đến cuối cùng, cô vẫn buông tay anh ra, làm hại anh không có gì cả, không tìm thấy thi thể.
Tự Việt Nam trở về, cô đã không gặp Mạnh Thiệu Đình tròn mười ngày, ngẫu nhiên truyền đến tin tức, nói là anh đang bận hóa giải mối nguy quan hệ xã hội, vội vàng mời ký giả họp báo, bận rộn gặp gỡ cảnh sát để giải vây cho mình, vội vàng tranh đoạt quyền sở hữu Mạnh thị với Mạnh Thiệu Tiệm.
Chú thích:
(1) Điểm thủy chi ân, đương dĩ dũng tuyền tương báo: câu này có nghĩa là nhận được một giọt ân nhỏ, cần lấy một dòng suối tuôn để báo đáp lại. Ý là ở thời điểm khó khăn, cho dù được người cho một ân huệ nhỏ, sau này cũng phải báo đáp lại gấp bội.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.