Mạnh Thiệu Tiệm chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, ngay cả bây giờ bà không thể đứng lên, không thể nói chuyện, nhưng anh nhìn thấy bà vẫn sẽ cảm thấy sợ hãi. Đây là ảnh hưởng tích tụ lâu dài, anh muốn đổi cũng không đổi được.
Anh không thể tiếp tục như vậy nữa, anh không thể để mình bị người chèn ép nữa. Mạnh Chấn Tông không mở miệng, bà Mạnh không đứng ở phía anh, cho dù anh ở vị trí kia, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là hữu danh vô thực.
Nếu như anh không thể đạt được tán thành và ủng hộ của bọn họ, anh thà rằng hủy diệt bọn họ.
“Là con giết ông ấy.” Bà Mạnh bỗng nhiên mở miệng, mặc dù mơ hồ không rõ, nhưng lại có thể nghe được rõ ràng. Khóe miệng lệch nghiêng của bà có nước dãi chảy xuống phía dưới, nhưng bà lại giống như không biét, vẫn nhìn người đàn ông cao to đứng ở nơi đó như trước, hai tay giống như bóp nát tay vịn xe đẩy, khớp xương nhô ra thật cao.
“Con đừng mơ thực hiện được, ta còn sống một ngày, Mạnh thị sẽ không phải là của con.” Nói xong một câu cuối cùng, bà bỗng nhiên kích động, khuôn mặt vặn vẹo càng lợi hại hơn. Cả người thoạt nhìn làm cho người ta cực kỳ sợ hãi, Mạnh Thiệu Tiệm lại dần dần trấn định. Sắc mặt anh ôn hòa, nụ cười yếu ớt ôn nhuận như ngọc, ngồi xổm xuống ở trước mặt của bà, nhẹ nhàng cầm tay bà: “Thật sao? Mẹ?”
Anh rất ít khi gọi bà như vậy, rất ít làm bộ dáng vô cùng thân thiết như thế. Thân thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551985/chuong-456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.