Chương trước
Chương sau
Mặc kệ như thế nào, tính tình anh vẫn mềm lòng, dù sao cũng không thể rời khỏi vào lúc này.
Cũng may đã sắp xếp người rất thỏa đáng, anh cũng không lo lắng. Hơn nữa sau khi bác cả nghe nói quyết định của anh, cũng phái người tới đón. Uy vọng của ông cực cao, thuộc hạ sẽ không dám sinh sự ở dưới mắt ông, đi Australia ngược lại là an toàn nhất , vì thế anh mới yên tâm để cô và Phi Đồng rời đi.
Bình Bình ôm Phi Đồng vào kiểm tra an ninh, Mạnh Thiệu Đình đứng ở trước mặt Tĩnh Tri, ngắm nhìn cô hồi lâu, vẫn thật sự nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, hung hăng ôm chặt: “Anh chờ em trở lại.”
Nước mắt của cô tách một tiếng rơi xuống, cũng ôm chặt lấy anh trong phi trường người đến người đi, không bao giờ câu nệ cái gì nữa.
“Đừng khóc.” Anh không muốn buông cô ra, ôn nhu lau nước mắt cho cô, nhưng nước mắt của cô lại càng rơi càng nhiều, mặt chôn ở trước ngực của anh, khóc đến mức anh hận không thể giữ cô ở lại, không muốn cô rời đi một giây một phút nào!
Nhưng cuối cùng cô vẫn kiềm nén nghẹn ngào, mắt đỏ hồng nhìn anh: “Anh chờ em trở lại.”
“Được.” Anh cười đến mặt mày cong cong, một đôi mắt dưới mái tóc ngắn tràn đầy ôn nhu ấm áp giống như gió xuân. Đích thân anh giúp cô cài tốt những nút áo rơi ra ở dưới vạt áo khoác, anh cúi người, bộ dáng vẫn nghiêm túc như lúc trước.
Cô nhìn bộ dáng lúc này của anh, hơi hoảng hốt, tựa như những yêu hận đã trải qua kia đang vội vã trôi qua trước mặt. Cô nhớ tới thời gian hai người thủy hỏa bất dung, bộ dáng anh hát ở trong phòng bao, cô nhớ tới bộ dáng anh cúi người
vuốt từng chút quần áo của cô, cô nhớ tới những năm tháng đã lướt qua giữa anh và cô, biểu tình mỗi một thời khắc của anh, động tác mỗi một thời khắc của anh, mỗi một việc anh làm cho cô, hóa ra những thứ này đã sớm in dấu ở trong đầu cô, chưa từng quên qua.
Tóc dài xõa tung trên vai, khăn quàng cổ nhung dê trên cổ là do anh mua, lúc này, anh đưa tay sửa lại cho cô, loa phát thanh vang lên, cuối cùng anh vẫn không thể mỉm cười với cô: “Vào đi thôi, đã đến giờ rồi.”
Cô lại muốn khóc, liều mạng kiềm nén, nhưng vẫn có nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt. Anh ôm chặt lấy cô, từng câu từng chữ vang lên rõ ràng bên tai cô: “Anh chờ em trở lại!”
Cô gật mạnh đầu, nắm chặt cánh tay anh, nhìn ánh mắt của anh: “Anh phải nhớ em, mỗi một ngày đều phải nhớ em.”
Tròng mắt anh liền sáng lên, “Được, mỗi một ngày anh đều sẽ nhớ em.”
“Em đi.” Tay cô chậm rãi trượt xuống từ trên vai anh, trong giọng nói mang theo không muốn nồng đậm.
“Tới nơi gọi điện thoại cho anh, để cho anh yên tâm. Lúc nào trở về thì nói cho anh biết sớm một chút, anh sẽ tới đón em. Đến bên kia không nên gò bó, bác là người rất hiền lành tốt bụng, cứ xem như trở về nhà của mình. Có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho anh, chú ý an toàn, chăm sóc mình thật tốt, ăn cơm thật ngon, ngủ đủ giấc...”
“Mạnh Thiệu Đình... Anh đã nói rất nhiều lần...” Cô mím miệng, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Vành mắt anh hơi hồng, chia ly vào lúc tình nống, sẽ rất không nỡ.
“Đi đi.” Anh sờ sờ mặt cô, cố gắng chống đỡ nụ cười.
Phát thanh lại đang thúc giục, cuối cùng Tĩnh Tri vẫn dằn lòng, xoay người đi từng bước một vào kiểm tra an ninh. Cô không dám quay đầu lại, cô sợ cô sẽ không khống chế được, lại nhào vào trong ngực của anh, cô sợ cô quay đầu lại, sẽ không đi được.
Cô biết, anh nhất định đang nhìn cô. Cô muốn quay đầu cười một cái với anh, nhưng nước mắt của cô lại không thể ngừng được. Sau khi trở lại bên cạnh anh, cô càng ngày càng thích khóc, chỉ bởi vì anh cưng chiều cô, cưng chiều cô vô điều kiện. Cô bị thói quen của anh làm cho càng ngày càng yếu đuối, càng ngày càng tùy hứng ...
Thẳng đến khi không nhìn thấy thân ảnh của cô, anh vẫn đứng ở đó, áo khoác ngoài màu đen càng làm nổi bật vẻ anh tuấn của anh ở trong đám người, khiến mọi người chú ý. Thường có phụ nữ đi qua nhìn chằm chằm quan sát anh, nhưng anh lại giống như không nhìn thấy, xoay người, yên lặng rời đi. Lúc đi ra đại sảnh sân bay, gió cực lạnh đập vào mặt, cuốn tay áo của anh lên, bước chân của anh từ từ dừng lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ mịt kia. Xa xa, anh nghe được một ca khúc không biết phát ra từ đâu, mơ hồ nghe được một câu trong lời bát hát: Trời xanh chờ mưa bụi, mà anh đang đợi em...
Anh trực tiếp đi tới chỗ đỗ xe, lên xe, lấy điện thoại di động ra, nhấn dãy số của cô. Là tắt máy, anh biết rõ lên máy bay phải tắt máy, nhưng vẫn nhịn không được gửi một tin nhắn cho cô, chỉ có mấy chữ ít ỏi.
Tĩnh Tri, trời xanh chờ mưa bụi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.