Chương trước
Chương sau
Mạnh Thiệu Đình nhịn không được đưa tay bắt lấy tay nhỏ bé trắng nõn của cô, cô hô nhỏ một tiếng muốn tránh ra, lại bị anh cầm chặt hơn. Theo sau đó, hơi thở nóng bỏng liền cuốn tới, anh kéo tay cô đến bên miệng, chỉ nhẹ hôn một cái trên đầu ngón tay xanh nhạt, yêu quý nắm ở trong lòng bàn tay.
Mặt cô đỏ hồng lợi hại, Phi Đồng và Bình Bình ở ngay cách vách đấy. Phi Đồng ngủ trưa cũng nên tỉnh, tỉnh dậy sẽ tới đây ngay, để nó nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ?
Anh giống như biết nỗi lo của cô, buông lỏng tay cô ra, lại ôm thắt lưng nhỏ hẹp mảnh khảnh của cô. Bàn tay to của anh giống như hơi dùng sức, liền có thể bẻ gãy thắt lưng của cô, anh không khỏi đau lòng, lực tay kéo cô càng nhẹ nhàng hơn vài phần.
Tĩnh Tri sợ đè lên vết thương của anh, hoảng hốt luống cuống tay chân, Mạnh Thiệu Đình lại cúi đầu mở miệng: “Không sao, vết thương đã bắt đầu khép lại, hơn nữa... em rất nhẹ.”
Nhưng cô vẫn đỏ mặt, dùng tay cản trở không muốn để mình dựa vào, miệng liền nói: “Không được, bác sĩ dặn dò mấy ngày nay vẫn phải cẩn thận không thể đụng vào vết thương, ra máu lại sẽ phiền toái.”
Anh không đành lòng cưỡng ép cô, hơn nữa tư vị được cô quan tâm như vậy thật sự là quá tốt, cuối cùng cưng chiều nói: “Được, tất cả nghe theo em.”
Tĩnh Tri ngửa mặt liếc anh một cái, lại đối diện với đôi mắt nóng bỏng của anh, trong lòng cô liền nhiễm chua xót và ngọt ngào, đột nhiên không khống chế được chính mình, môi như hoa tử đinh hương lại chạm vào anh, chỉ là như chuồn chuồn lướt nước, lại khiến cả người của anh đều ngốc trệ sửng sốt...
Mặt Tĩnh Tri đỏ như muốn rỉ máu, thân thể mềm mại giống như cá, trượt xuống từ trong tay anh. Tóc dài dày đậm xõa xuống, che khuôn mặt xinh xắn của cô, cô dán hai má nóng hổi lên trên bụng của anh, hai tay mềm nhũn ôm lấy hông của anh, vừa giống như làm nũng, vừa giống như quá ngượng ngùng, xoay quanh trong ngực anh...
Khuôn mặt kiên nghị trước sau như một của anh trở nên ôn hòa, mà tròng mắt luôn kiêu ngạo và sắc bén cũng hóa thành băng tuyết, tay trái không có bị thương đặt ở trên tóc dài giống như gấm vóc của cô, xoa xuống dưới từng chút. Cô cũng dần dần yên tĩnh lại, nhu thuận nằm bất động ở trên người anh, hơi thở nhàn nhạt cách một tầng quần áo mỏng đốt cháy da thịt của anh, khiến tế bào ngủ say của anh giống như cũng thức tỉnh theo, tâm ngứa ngáy khó chịu...
“Tĩnh Tri...” Anh cúi đầu gọi cô, nghe được ưm một tiếng mơ hồ không rõ, mặt mày anh khẽ cong: “Chúng ta đưa Phi Đồng về đi...”
Tĩnh Tri liền kinh hãi, thoáng cái ngẩng đầu lên, trên mặt còn mang theo đỏ ửng, nhưng một đôi tròng mắt lại trừng lớn, lập tức mang theo đề phòng và xa cách: “Anh... anh muốn làm gì? Tại sao muốn đưa thằng bé về?”
Anh thấy vẻ mặt của cô, biết cô đang hiểu lầm, mặc dù không để ý lắm, nhưng dù sao trong lòng vẫn hơi khổ sở. Hai người bọn họ trải qua quá nhiều chuyện, ngăn cách quá sâu, muốn thổ lộ tình cảm với nhau, không phải là chuyện một sớm một chiều, khuyên giải an ủi chính mình, cũng xóa bỏ sự không thoải mái vừa rồi đi.
“Em lại nghĩ bậy, anh nói... Phi Đồng không có việc gì, để Bình Bình dẫn nó về nhà đi, nó còn phải đến trường, ở trong bệnh viện hằng ngày sẽ không tốt, hơn nữa...”
Anh bỗng nhiên cười mê người, nháy mắt với cô; “Em không cảm thấy, bây giờ tên nhóc này giống như là một cái bóng đèn lớn ư?”
Giờ Tĩnh Tri mới hiểu được ý tứ của anh, nhịn không được giơ quyền nhẹ nhàng đánh anh; “Anh làm em sợ muốn chết, em còn tưởng rằng… còn tưởng rằng...”
“Cho là anh không chấp nhận được nó?” Mặt mày anh sáng sủa, ôn nhu nhìn cô, bàn tay nhẹ nhàng cầm cổ tay của cô, lại kéo cô vào trong lòng: “Có nhớ anh nói gì không? Bởi vì thằng bé là của em, vì thế nó cũng là của anh, ai bảo anh... lại cứ thích em chứ?”
Tim cô đập thình thịch lợi hại, lồng ngực của anh ấm áp, thoải mái như vậy, cô lại giống như là con thuyền nhỏ phiêu bạt, tiến vào trong bến cảng an toàn, chỉ cảm thấy trái tim một mảnh an bình.
Trong phòng yên tĩnh, mùi hoa tràn ngập toàn bộ gian phòng, tuyết đọng ngoài cửa sổ đang tan ra, nước nhỏ tách tách xuống mái hiên, anh ôm người phụ nữ mình yêu mến, còn cô nhu thuận nằm ở trong ngực của anh, khiến anh chỉ hận vì sao thời gian không dừng lại vào lúc này, cứ như vậy liền dừng lại vào giờ phút này mới tốt.
“Anh quả thật, quả thật không để ý thân phận của thằng bé ư?”
Anh đầu tiên là trầm mặc, sau đó lại cười sang sảng, vỗ nhẹ hai cái trên đỉnh đầu cô, mới trầm giọng mở miệng: “Đương nhiên để ý, đến bây giờ anh vẫn để ý. Nhưng hết thảy so với em, thì tính là gì chứ? Người anh cần là em, những thứ khác với anh mà nói, không đáng để quan tâm.”
“Nhưng vì sao anh lại không bận tâm đến tính mạng đi cứu anh?”
“Thằng bé là sinh mạng của em, em là sinh mạng của anh, em không có nó khẳng định không sống được, em không sống được, vậy anh phải làm sao bây giờ? Dù sao... em cũng sẽ không sống vì anh, anh hoàn toàn không thể so được với Phi Đồng...”
Anh như đang oán giận, ủy khuất nói. Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực nhìn anh, bỗng nhiên mở miệng: “Mạnh Thiệu Đình, ở trong lòng em, anh cũng rất quan trọng, thực sự rất quan trọng. Em nghĩ, em yêu anh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.