Vành mắt Bình Bình đỏ lên, tức giận tiến lên đẩy Mạnh Thiệu Hiên ra: "Anh hoàn toàn không yêu chị ấy! Nếu anh yêu chị ấy, sao nỡ đánh chị ấy được chứ!"
"Ai nói tôi không yêu cô ấy? Tôi coi trọng cô ấy còn hơn mạng của Mạnh Thiệu Hiên tôi! Nếu như tôi không yêu cô ấy, tôi sẽ nổi trận lôi đình khi nhìn thấy cô ấy và anh hai khanh khanh ta ta ư! Cô ấy đã biết tôi không thích cô ấy trở về Tĩnh Viên, cô ấy đã biết trong lòng tôi để ý sự tồn tại của Tĩnh Viên và anh hai, vậy vì sao cô ấy còn muốn trở về? Vì sao cô ấy không nghĩ cho tôi? Cô ấy là vợ của tôi, lại phát sinh quan hệ với người đàn ông khác, chẳng lẽ tôi không thể tức giận ư?"
"Mạnh Thiệu Hiên! Tôi đã nói, tôi và Tĩnh Tri rất trong sạch! Từ sau khi quay lại với chú, tôi và cô ấy không có phát sinh chuyện gì, chú có thể nói xấu tôi, nhưng chú không thể nhục nhã, giẫm đạp Tĩnh Tri như vậy. Chú nói cô ấy một lần, tôi liền đánh chú một lần!"
Mạnh Thiệu Đình tức giận gần như mất đi lý trí, lại đánh mấy quyền ra, mặt Thiệu Hiên đỏ sưng xanh tím một mảnh, anh ta không trốn, chỉ đờ đẫn mở to mắt, lại không có tiêu điểm...
"Thiệu Đình... Quên đi, đừng đánh..." Giọng nói Tĩnh Tri khàn đến dọa người, cô tiến lên một bước lúc Mạnh Thiệu Đình muốn ra tay lần nữa, đứng ở giữa hai người, nhẹ nhàng đè tay Thiệu Đình xuống. Ánh mắt cô trống rỗng, nước mắt tách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551929/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.