Tay cầm phong thư của anh bỗng nhiên run lên một cái, không biết dùng bao nhiêu cố gắng mới không khiến mình thất thố.
Ngay cả nhớ nhung cuối cùng này cũng phải mất đi sao? Vốn anh còn nghĩ, cô tiếp nhận Tĩnh Viên, vào đó ở, từng cọng cây ngọn cỏ bên trong đều là tâm huyết của anh, cho dù cô không nhìn thấy anh, nhưng mỗi khi đi ở trong vườn Tĩnh Viên, cô có thể sẽ nghĩ đến là Mạnh Thiệu Đình xây vườn này cho cô, như vậy là anh cũng đã thỏa mãn.
Thế nhưng bây giờ, anh hoàn toàn không có được cơ hội này, không có được cơ hội lưu lại một vị trí đặc biệt trong lòng cô.
Đúng vậy, Thiệu Hiên yêu cô như thế, cô nghĩ muốn cái gì mà không đạt được thỏa mãn? Đâu còn cần anh đến làm điều thừa? Huống chi, sao Thiệu Hiên có thể nguyện ý vào ở trong Tĩnh Viên chứ? Đổi lại là anh, chỉ sợ cũng sẽ không nguyện ý ở cùng với người phụ nữ mình yêu mến trong ngôi biệt thự vườn do người đàn ông khác xây cho cô.
Anh nghĩ thông suốt, liền bình thường trở lại, cầm chắc phong thư vừa nhận lại: "Là anh suy nghĩ không chu đáo, đã như vậy, anh để cho người ta tạm thời trông coi biệt thự vườn này trước, chờ sau này hai đứa muốn bán hoặc xây dựng lại..."
"Anh hai, tụi em sẽ không nhận Tĩnh Viên, sau này em sẽ dùng cố gắng của mình xây ngôi biệt thự vườn tốt hơn cho Tri Tri. Em sẽ chăm sóc tốt cô ấy, không để cô ấy chịu một chút không vui vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551919/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.